Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 103

“Làm sao vậy? Vẫn không quen sao?”

Nghe thấy vậy, dù quả thật không quen với vị tanh này nhưng Văn Nghiên không nói gì, vẫn nhai thêm vài cái.

“Đừng ăn nữa,” Tống Vãn Huỳnh đưa tay giữ cằm anh, tay kia lấy thùng rác bên cạnh đặt trước mặt anh, “nhổ ra đi.”

Văn Nghiên cảm thấy có chút buồn cười, anh nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Thấy anh đã nuốt, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: “Aiz, anh làm gì vậy? Không ngon thì nhổ ra thôi mà, có phải có người ngoài đâu, sao phải ép bản thân nuốt xuống?”

“Chỉ là một muỗng cơm thôi mà.”

“Một muỗng cơm mà anh không thích.” Cô hiểu rõ thói quen của Văn Nghiên nhất thời không sửa được bèn thở dài: “Thôi vậy, uống chút canh anh thích súc miệng đi.”

Cô không ngại ngần đẩy nửa phần canh còn lại trong hộp giữ nhiệt về phía Văn Nghiên: “Nếu Scarlett thật sự đồng ý vào làm thì đây coi như là thành quả công việc đầu tiên của tôi, coi như canh này là lời cảm ơn vì anh đã giúp tôi nói đỡ trước mặt ba.”

“Dùng canh không phải do em nấu để cảm ơn người ta? Thế chẳng phải quá thiếu thành ý sao?”

“Vậy anh muốn tôi cảm ơn thế nào?”

“Nếu còn phải để tôi nói ra thì món quà cảm ơn này tôi thà không nhận.”

“… Được rồi, để tôi tự nghĩ được chưa?”

Văn Nghiên cầm lấy bát canh, khóe môi lặng lẽ nhếch lên thành nụ cười không thể che giấu.

Nói về khu vực nào của thành phố tăng giá nhanh nhất thì phải kể đến quận Từ Ninh. Năm năm trước khi chưa có tàu điện ngầm, giá nhà chỉ khoảng bảy, tám ngàn một mét vuông, thế mà chỉ trong vòng năm năm đã tăng gấp mười lần. Những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, nơi đây sớm đã không còn là vùng quê lầy lội từng bị trêu chọc ngày xưa nữa.

Nhưng giữa những tòa nhà cao tầng ấy lại có ba dãy nhà cũ bốn tầng được xây từ hơn bốn mươi năm trước vẫn còn đứng sừng sững, hoàn toàn lạc lõng so với xung quanh.

Ba tòa nhà này vốn không phải khu dân cư quy hoạch bài bản, không có rào chắn cũng chẳng có cổng, lối đi tối om cách mặt đường chỉ hai ba mét, cách âm thì kém, đến nỗi ở tầng một cũng nghe được người tầng bốn đang nói chuyện.

Scarlett đỗ xe bên đường, vừa bước xuống liền ngẩng đầu nhìn tòa nhà cũ kỹ trước mắt.

Từ khi có trí nhớ, cô đã sống với bà ngoại ở đây. Cây long não trăm tuổi trước nhà là nơi cô thích nhất thuở nhỏ – vừa che nắng tránh nóng lại có thể ngồi dưới gốc cây nhìn đàn kiến tha mồi.

Ký ức ngày xưa vẫn còn rất rõ ràng. Cô đi lên tầng ba, đứng trên hành lang tầng bốn đảo mắt nhìn quanh. Ngoại trừ những tòa cao ốc xung quanh thì mọi thứ ở đây dường như không có gì thay đổi.

Căn phòng ở cuối tầng ba từng là của bà ngoại. Diện tích không lớn, chỉ có một phòng khách hẹp và một phòng ngủ. Toilet và bếp là dùng chung với cả tầng. Khi còn bé, Scarlett rất bất tiện mỗi khi muốn đi vệ sinh vào buổi tối, vì nghe mấy cậu bạn ở trường kể chuyện ma dọa cô nên cô không dám dậy một mình, lần nào cũng phải gọi bà ngoại dậy đi cùng.

Khi đó đèn trong nhà vệ sinh hay bị hỏng, bà ngoại bèn đưa cho cô cái đèn pin bảo cô kể chuyện cho bà nghe.

Thoáng cái đã bốn mươi năm trôi qua.

Scarlett đứng trước cánh cửa cũ nát, ổ khóa gỉ sét vẫn trung thành giữ “nhiệm vụ cuối cùng” của mình. Không vào được bên trong, cô đành ghé mắt nhìn qua cửa sổ. Cách bài trí bên trong không khác mấy so với ký ức của cô, chỉ phủ thêm một lớp bụi dày làm mờ đi màu sắc ban đầu của đồ đạc.

Cô đứng lặng một lúc ở cửa, khẽ cười cay đắng rồi quay người xuống lầu.

Năm đó bà ngoại mất, cô khi ấy đang du học ở nước ngoài nên không thể kịp về để gặp mặt lần cuối – điều đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời cô.

“Chị?” – Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Scarlett đứng ở lối ra cầu thang, quay đầu lại thì thấy Tống Vãn Huỳnh đang chạy nhanh về phía mình từ dưới gốc cây long não trăm tuổi.

“Chị à, đúng là chị rồi, tôi thấy chị từ xa rồi.”

“Tống Vãn Huỳnh?”

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Tống Vãn Huỳnh nữa, gọi tôi là Vãn Huỳnh là được rồi. Chị sao lại ở đây vậy?”

Scarlett gượng cười: “Nơi này là chỗ tôi lớn lên, hôm nay hiếm hoi rảnh rỗi nên quay về thăm.”

“Ra là vậy.”

“Còn cô? Sao cô cũng ở đây?”

Tống Vãn Huỳnh trầm ngâm một lúc.

Scarlett lại thẳng thắn hỏi ngay: “Cô tới tìm tôi à?”

Thấy Scarlett đoán trúng, Tống Vãn Huỳnh cũng dứt khoát gật đầu: “Vâng, tôi đến đây là để gặp chị.”

Scarlett nhìn cô: “Tống Vãn Huỳnh, con gái của Tống Chính Huy, giám đốc tập đoàn Trung Tuấn.”

Nghe vậy Tống Vãn Huỳnh có chút ngượng ngùng: “Chị biết rồi sao?”

“Dù tôi làm việc ở nước ngoài nhưng bạn bè trong nước vẫn có nhiều. Tên Tống Vãn Huỳnh chỉ cần hỏi là biết. Cô tiếp cận tôi có mục đích gì?”

Tống Vãn Huỳnh thật ra đã biết trước, với mối quan hệ của Scarlett, chuyện tra ra thân phận mình là sớm muộn thôi. Cô cũng không định giấu giếm, chỉ không ngờ bị phát hiện sớm vậy. Cô thành thật nói: “Tất nhiên là muốn mời chị về làm CFO cho công ty tôi.”

“Trước đây ba cô cũng đã mời tôi nhưng tôi không đồng ý. Trung Tuấn là công ty tốt nhưng tôi có cân nhắc riêng, xin lỗi.”

“Vậy chị có định nhận lời bên Vạn Thịnh không?”

Scarlett im lặng.

Mà im lặng phần lớn nghĩa là ngầm thừa nhận.

Tống Vãn Huỳnh bật cười: “Chị chọn Vạn Thịnh thì tôi cũng không bất ngờ, dù về thực lực hay danh tiếng, Vạn Thịnh đều là công ty hàng đầu. Nhưng chị à, chị có thể cho tôi một cơ hội để 'chiêu mộ' chị được không? Tôi và ba thật sự rất hy vọng chị về với Trung Tuấn.”

“Chiêu mộ tôi à?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Cô biết giả dối sẽ không thể lay động được người như Scarlett mà phải là thành ý đủ lớn.

“Đúng vậy, dù tôi không biết Vạn Thịnh hứa với chị điều kiện gì nhưng trước khi chị quyết định, chị cũng nên nghe thử xem Trung Tuấn có thể đưa ra gì đúng không?”

Ánh mắt cô nhìn về tòa nhà phía sau: “Tòa nhà này được xây cách đây 43 năm, mỗi tầng có 10 hộ, tổng cộng 40 hộ dân. Căn ở cuối tầng 3 là nơi chị lớn lên. Năm năm trước Trung Tuấn đã trúng thầu mảnh đất này nhưng sau đó vì nhiều lý do nên hoãn kế hoạch phát triển. Tôi biết nơi này có ý nghĩa lớn với chị nên trước khi tới đây, tôi đã xin ba một lời hứa – nếu chị đồng ý về với Trung Tuấn, tòa nhà này sẽ được giữ lại vĩnh viễn, dành riêng cho chị.”

Bình Luận (0)
Comment