Có được thông tin tình báo mới nhất từ Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh làm việc liền có định hướng rõ ràng.
Mảnh đất mà Văn Nghiên nói đến sau khi quay về công ty Tống Vãn Huỳnh đã tra cứu, quả thật được trúng thầu từ năm năm trước. Nhưng do nhiều nguyên nhân mà bị bỏ không từ đó đến nay vẫn chưa được phát triển.
Ba tòa chung cư cũ đã có tuổi thọ bốn mươi năm, vì mỗi tầng chỉ có một nhà vệ sinh công cộng và một nhà bếp dùng chung nên điều kiện sinh hoạt vô cùng bất tiện. Phần lớn cư dân gốc đều đã chuyển đi từ lâu. Hiện tại những người sống ở đó chỉ có hai kiểu: một là những người túng thiếu không đủ khả năng chi trả tiền thuê nhà đắt đỏ ở trung tâm thành phố; hai là những ông bà già cô đơn không nơi nương tựa.
Tống Vãn Huỳnh vừa nghiên cứu bản đồ khu đất vừa thầm cảm thấy nơi này có vị trí địa lý tuyệt vời. Dù năm sáu năm trước nó còn là khu vực tương đối hẻo lánh nhưng sau này được quy hoạch tuyến tàu điện ngầm đồng thời cũng di dời các cơ quan chính phủ đến gần đó. Hai năm trở lại đây giá bất động sản xung quanh tăng vọt, trở thành vùng đất vàng được săn đón.
“Anh Hứa, anh có biết tại sao công ty vẫn chưa phát triển khu đất này không?”
“Cách đây năm năm khu đất này được công ty mình trúng thầu. Kế hoạch ban đầu là trong vòng ba năm sẽ tiến hành phát triển nhưng đến năm thứ hai sau khi trúng thầu do công ty gặp khó khăn về tài chính nên dự án đành phải tạm gác lại.”
“Vậy hiện tại công ty có dự định khởi động lại dự án không?”
“Theo tôi được biết thì... tạm thời chưa có.”
Tống Vãn Huỳnh khẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hứa Nam Kiều: “Anh Hứa, ba tôi đâu rồi?”
“Tổng giám đốc Tống đang họp ở phòng họp, chắc khoảng nửa tiếng nữa là xong.”
Tống Vãn Huỳnh ôm một chồng tài liệu lớn chờ trong văn phòng của Tống Chính Huy. Nửa tiếng sau, tiếng cười sảng khoái và lời trò chuyện vang lên từ hành lang: “Chuyện này là nhờ con cả đấy, làm rất tốt. Thực tế chứng minh ba không nhìn nhầm người.”
Cửa văn phòng mở ra.
“Ba!”
Tống Chính Huy đang cười rạng rỡ: “Ơ, lại có chuyện gì cần ba giải quyết à?”
“Con chỉ đến tìm ba mỗi khi có chuyện khó khăn thôi sao?”
“Được rồi được rồi, ba nói sai rồi.”
“Nhưng mà hôm nay đúng là con có chuyện muốn nhờ ba thật.” Vừa nói dứt câu, ánh mắt Tống Vãn Huỳnh đã bắt gặp Văn Nghiên đang bước theo sau Tống Chính Huy bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao anh cũng ở đây?”
“Đi họp chứ còn gì nữa, sáng sớm đã đến rồi.” Tống Chính Huy ngồi xuống sau bàn làm việc, quay sang nhìn con gái: “Nói đi, hôm nay muốn ba giải quyết chuyện gì nào?”
Tống Vãn Huỳnh đặt bản kế hoạch trúng thầu năm xưa của khu đất lên bàn trước mặt Tống Chính Huy: “Ba, công ty mình gần đây có ý định phát triển khu đất này không?”
“Khu đất này à... tạm thời chưa có kế hoạch. Đợi qua đợt bận rộn này rồi tính tiếp. Sao vậy? Con định nhúng tay vào à? Không được đâu, mảnh đất này không phải để con lấy ra mà đùa chơi đâu đấy.” Vừa nói ông vừa quay sang nhìn Văn Nghiên: “Ngồi đi.”
Văn Nghiên hơi gật đầu ngồi xuống trước bàn làm việc.
“Con mà là kiểu người đùa giỡn lung tung sao? Con chỉ muốn hỏi nếu như công ty phát triển khu đất đó, ba có thể cho con một chút quyền hạn được không?”
“Quyền hạn gì cơ?”
Tống Vãn Huỳnh liếc mắt nhìn Văn Nghiên một cái, “Hôm qua Văn Nghiên nói với con rằng Scarlett là người rất hoài cổ, mà trong một tòa nhà dân cư ở khu đất đó có một căn là nơi cô ấy từng sống cùng bà ngoại hồi nhỏ. Cho nên con nghĩ có thể lấy điều đó làm điều kiện để đàm phán với cô ấy.”
Tống Chính Huy nghe vậy liền khẽ nhíu mày, nhìn bản kế hoạch trúng thầu: “Vãn Huỳnh, ý tưởng của con không tệ nhưng con có biết tòa nhà đó có thể mang lại giá trị lớn đến mức nào cho công ty không?”
“Con đã xem rồi, mấy tòa nhà này thật ra không nằm ở trung tâm khu đất ngược lại còn nằm ở rìa. Hơn nữa trước tòa nhà đó còn có một cây long não gần trăm tuổi, cho dù có phát triển cũng không thể động vào được. Vậy tại sao không nhân cơ hội này làm một chuyện thuận nước đẩy thuyền?”
“Vãn Huỳnh, không phải ba muốn dội gáo nước lạnh vào con nhưng chuyện quan trọng thế này ba cần suy nghĩ kỹ.”
Tống Vãn Huỳnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy nếu như lợi ích mà Scarlett mang lại sau khi vào công ty còn cao hơn giá trị của tòa nhà kia thì sao?”
Tống Chính Huy bật cười: “Ba cũng rất hy vọng Scarlett sẽ gia nhập nhưng sao con lại tin chắc cô ấy sẽ mang lại lợi ích to lớn đến thế cho công ty?”
“Chuyện đó ba đừng quan tâm. Dù gì thì mảnh đất đó hiện tại ba cũng không có kế hoạch gì. Nếu lấy nó làm điều kiện để mời được Scarlett gia nhập, cho dù sau này cô ấy không tạo ra giá trị vượt qua tòa nhà đó thì ba vẫn là người có lời mà. Vẽ cái bánh to đùng như vậy chẳng phải là chiêu trò lừa gạt sở trường của mấy ông tư bản như ba sao?”
“Ê, cái con bé này, ăn nói kiểu gì thế hả?” Tống Chính Huy vừa cười vừa vươn tay định véo cô.
Tống Vãn Huỳnh vừa cười vừa lẩn ra phía bên kia bàn, “Ba à, ba đồng ý với con đi mà. Dù gì với ba thì cũng không có hại gì cả. Ba phải biết là gần đây Vạn Thịnh đang điên cuồng mời gọi Scarlett về làm, đến cả mỹ nam kế cũng mang ra dùng rồi. Ba đến một lời hứa cũng không cho, người ta làm sao cam tâm về công ty mình cống hiến chứ?”
Ngồi trước bàn làm việc, Văn Nghiên lên tiếng: “Thật ra con thấy lời Vãn Huỳnh nói không phải không có lý. Vạn Thịnh luôn tìm mọi cách lôi kéo Scarlett. Ba, nếu Scarlett vào làm bên Vạn Thịnh thì dự án Tây Thành con cho rằng ba rất khó mà giành được.”
Tống Chính Huy thở dài: “Ba cũng biết Vạn Thịnh đang nhắm đến dự án Tây Thành…”
“Ba phải biết rằng nếu lợi ích từ dự án đó không đủ lớn thì Vạn Thịnh sẽ không nhảy vào tranh đâu. Con từng tìm hiểu về những công ty mà Scarlett từng làm, cô ấy gần như chưa từng thất bại. Đây cũng là lý do khiến Vạn Thịnh quyết tâm chiêu mộ cô ấy đến thế. Ba hoàn toàn có thể tin vào lời Vãn Huỳnh, nếu Scarlett vào làm, giá trị mang lại chắc chắn sẽ cao hơn nhiều so với một tòa nhà.”
“Ba à, nếu ba còn chần chừ nữa thì thần tài sẽ bay mất đấy. Scarlett là nhân tài xuất sắc như vậy, nếu để cô ấy trở thành đối thủ của mình thì đến lúc đó thiệt hại không chỉ là một tòa nhà nữa đâu.”
“Hai cái đứa này, kẻ xướng người họa…” Tống Chính Huy bất lực thở dài, “Được rồi, cứ làm theo ý con đi.”
“Cảm ơn ba!”
Tống Chính Huy liếc nhìn đồng hồ, “Sắp mười hai giờ rồi, đi ăn với ba một bữa nhé?”
“Thôi ạ, lúc nãy mẹ cho người mang canh tới rồi, con về văn phòng uống canh là được. Ba với Văn Nghiên đi ăn đi.”
Ánh mắt Tống Chính Huy lướt qua Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh, như thể chợt nhớ ra điều gì ông bỗng đứng bật dậy vờ luống cuống nói: “Ấy chết, ba nhớ ra có việc phải làm ngay, Văn Nghiên, trưa nay con ăn cùng Vãn Huỳnh nhé. Hôm khác ba mời ăn bù.”
Văn Nghiên cũng đứng dậy theo, “Vâng ạ.”
Diễn xuất của Tống Chính Huy ai nhìn mà chẳng biết là giả vờ. Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn Văn Nghiên, “Hay là lên văn phòng tôi? Tham quan một chút?”
“Được”
Văn phòng của Tống Vãn Huỳnh nằm ngay dưới văn phòng của Tống Chính Huy, diện tích chỉ bằng một phần ba nhưng cũng khá rộng rãi, đủ dùng với một người đang trong giai đoạn học hỏi như cô.
“Canh này là mẹ nhờ tài xế mang tới từ sáng, vẫn còn nóng đấy. Chắc mẹ cũng cho người mang một phần lên công ty anh rồi,” cô vừa mở hộp giữ nhiệt vừa quay đầu nhìn Văn Nghiên đang quan sát văn phòng, “Ngồi đi.”
Văn Nghiên đảo mắt nhìn quanh văn phòng Tống Vãn Huỳnh, ngồi xuống sofa tiện tay cầm lên một chiếc gối ôm màu hồng, “Cái gối này…”
“Nhận ra rồi à? Tôi mang từ nhà qua đấy.”
“Bảo sao nhìn quen thế.”
“Anh nhìn kỹ đi, trong văn phòng tôi còn nhiều thứ quen lắm. Biết đâu ngày nào đó tôi dọn hết đồ trong nhà đi rồi anh cũng chẳng biết đâu.” Tống Vãn Huỳnh mở hộp giữ nhiệt ra nhìn, canh vẫn còn nóng, lượng vừa đủ hai người uống.
Cô múc một bát canh đưa tới trước mặt Văn Nghiên, “Thử xem, lần này chắc mẹ không cho cá vào đâu.”
Văn Nghiên thử uống một ngụm, quả nhiên không còn mùi tanh của hải sản nữa.
“Là canh vịt già anh thích mà, thấy sao?”
“Cũng được.”
“À đúng rồi, mẹ còn gửi thêm ít cơm với thức ăn mà không biết là món gì.” Cô mang thêm một hộp giữ nhiệt nữa ra, vừa mở nắp đã thấy mùi thơm bốc lên. Bào ngư mềm thơm đậm vị, nước sốt ngấm đều từng hạt cơm trắng, bên cạnh còn điểm xuyết vài cọng cải xanh mướt mắt, nhìn thôi cũng đã khiến người ta đói bụng.
“Cơm chan sốt bào ngư? Anh muốn ăn chút không? Ồ quên mất, xin lỗi nha, tôi suýt quên là anh không thích hải sản.”
Cô xúc một muỗng cơm chan nước sốt bào ngư đưa vào miệng, hương vị đậm đà lập tức lan tỏa, “Ngon quá! Vừa ăn đã biết ngay là tay nghề của dì Trần.”
Thấy Tống Vãn Huỳnh ăn mà đôi mắt như thể phát sáng, Văn Nghiên bật cười: “Ngon đến thế sao?”
“Anh nếm thử không?”
Nhìn bát cơm bào ngư thơm nức tay cô đang cầm, Văn Nghiên trầm ngâm một lát.
“Không ăn được thì nhả ra cũng được.” Tống Vãn Huỳnh đứng dậy lấy một chiếc muỗng mới, xúc một muỗng cơm rồi đưa tới sát miệng anh, Văn Nghiên theo phản xạ hơi nghiêng đầu tránh, cô lại đưa tới gần, “Há miệng.”
Văn Nghiên nhíu mày, há miệng.
Cơm vừa vào miệng, hương thơm bào ngư lan tỏa trong khoang miệng kéo theo mùi tanh hải sản mà anh vốn không ưa lập tức dội thẳng vào mũi khiến anh vô thức cau mày lại.