“Thật ra chỉ khi một người đàn ông thích một người phụ nữ, anh ta mới để ý đến việc cô ấy có tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác hay không. Cô và tổng giám đốc Văn là vợ chồng, động tác vừa rồi quả thật là tôi suy nghĩ không chu toàn.”
“Thích á?” — biểu cảm của Tống Vãn Huỳnh hết sức khoa trương — “Anh đừng đùa nữa, anh ta mà thích tôi sao? Anh ta còn chê tôi chưa đủ nữa là.”
Hứa Nam Kiều hơi chần chừ: “Tổng giám đốc Văn không thích cô sao?”
“Tất nhiên là không rồi, sao anh ấy có thể thích tôi được chứ.” Văn Nghiên mà thích cô ư? Tống Vãn Huỳnh chưa bao giờ dám nghĩ tới điều đó. Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ?
Yêu một người cho dù có che giấu sâu đến đâu thì cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của người ấy.
Ngồi bên đống lửa lẽ nào lại không cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa?
Cảm giác sâu sắc nhất mà cô có từ Văn Nghiên, chỉ có thể là — lạnh lẽo.
Tống Vãn Huỳnh thở dài một hơi thật dài: “Thôi đừng nói nữa.”
Không thể nghĩ về Văn Nghiên thêm nữa, nghĩ nữa... cô cũng không biết bản thân sẽ nói ra những lời gì mất.
Xe cuối cùng cũng từ từ chạy đến.
Hứa Nam Kiều mở cửa ghế sau, Tống Vãn Huỳnh vẫn còn đang ngơ ngác thì đã ngồi lên xe, đến lúc cửa xe đóng lại cô mới sực nhận ra — quay đầu nhìn sang phía bên kia — kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở trong xe tôi?”
“Về nhà.”
Ngoài xe, Hứa Nam Kiều thấy tổng giám đốc Văn đang ngồi ở hàng ghế sau thì lập tức hiểu ra, thức thời bước sang chiếc xe phía sau — là xe của Văn Nghiên.
Bức ngăn trong xe được nâng lên.
Tống Vãn Huỳnh nhìn sân golf ngoài cửa sổ dần khuất khỏi tầm mắt.
Ban đầu cô định sẽ tranh thủ thời gian ngồi xe về để bình tĩnh lại một chút, ai ngờ Văn Nghiên lại lặng lẽ chui lên xe cô, Tống Vãn Huỳnh dứt khoát quay người nhìn ra ngoài cửa sổ tỏ rõ không muốn nói chuyện với anh.
Văn Nghiên nhìn bóng lưng cứng đầu của Tống Vãn Huỳnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ liền hạ kính xe xuống để gió thổi vào xua bớt không khí căng thẳng.
Sự im lặng có chủ ý giữa hai người khiến không khí trong xe như đông cứng lại.
Tống Vãn Huỳnh chịu không nổi sự gượng gạo và bức bối trong không gian kín như thế này, cả người như bị giam hãm nhưng cô biết — ai mở miệng trước thì người đó thua.
Mà trước mặt Văn Nghiên, cô tuyệt đối không thể thua!
Xe từ từ nhập vào đường chính.
Sau ba, bốn tiếng đồng hồ đánh golf, cánh tay Tống Vãn Huỳnh vừa đau vừa cứng co rúm trên ghế sau, cô không nhịn được tự xoa bóp cánh tay mình.
Văn Nghiên trầm giọng nói: “Vận động cường độ cao đột ngột sẽ khiến cơ tay nhức mỏi, ngủ một giấc mai sẽ đỡ.”
“…Ừ.”
Văn Nghiên kéo kính xe lên, trong khoảng lặng dài dằng dặc, anh nhìn bóng dáng Tống Vãn Huỳnh phản chiếu trên cửa sổ xe chậm rãi lên tiếng: “Tống Vãn Huỳnh, tại sao em đột nhiên lại muốn học golf?”
“Thích thì học thôi, cần gì lý do.”
“Vậy à? Không phải vì cuối tuần Tô Ngự hẹn Scarlett chơi golf sao?”
Tống Vãn Huỳnh kinh ngạc quay phắt đầu sang nhìn anh: “Sao anh biết?”
“Đừng quan tâm tôi biết bằng cách nào, em chỉ cần trả lời là đúng hay không.”
Tống Vãn Huỳnh không muốn thừa nhận nhưng cũng chẳng thể phủ nhận — khả năng thu thập thông tin của Văn Nghiên đúng là quá mạnh, như thể không có chuyện gì lọt khỏi mắt anh.
Cô gật đầu.
“Ừ, tôi nghe nói cuối tuần Tô Ngự hẹn Scarlett chơi golf, tôi không muốn đến lúc đó lại giống như lần chơi bi-a trước kia với các anh — đến cây gậy còn chẳng cầm nổi. Thế nên tôi mới gấp rút học một chút, cho dù chơi không giỏi thì ít ra cũng không đến mức không thể ra sân.”
“Em có thể nói thẳng với tôi từ tối qua.”
“Nói thẳng thì anh sẽ dạy tôi à? Anh bận như vậy, tôi cũng đâu nghĩ đến chuyện nhờ anh dạy.”
Văn Nghiên im lặng một lúc: “Nếu em thật sự muốn thuyết phục được Scarlett, thật ra không cần phải vòng vo như vậy, có một cách đơn giản hơn.”
Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại: “Cách gì?”
Văn Nghiên nhìn cô: “Trung Tuấn năm năm trước mua một khu đất, vì dự án bị hoãn nên vẫn chưa khởi động. Trên khu đất đó có ba dãy nhà dân bốn tầng, trong đó có một căn là nơi Scarlett từng sống với bà ngoại hồi nhỏ. Theo tôi được biết, Scarlett là người rất hoài niệm quá khứ, em có thể dùng điều đó để lay động cô ấy.”
Tống Vãn Huỳnh sững người, không ngờ lại nghe được tin quan trọng thế này từ miệng Văn Nghiên.
“Anh nói thật không?”
“Nếu không tin thì em có thể tra lại khi về công ty. Nhưng khu nhà đó quá cũ, trên sổ đỏ không ghi tên bà ngoại của Scarlett, các em không để ý cũng là điều bình thường.”
Nếu đúng như lời Văn Nghiên nói — Scarlett là người sống tình cảm thì khu đất đó chẳng phải là… điều kiện tốt nhất để lay động lòng người à?
Có con át chủ bài này trong tay, Trung Tuấn so với Vạn Thịnh rõ ràng là có lợi thế hơn hẳn.
Cô còn đang đau đầu không biết nên làm gì trong cuộc hẹn golf cuối tuần, lời của Văn Nghiên chẳng khác nào mưa rào giữa trời hạn.
Tin tức này đúng là cứu tinh mà!
Tống Vãn Huỳnh lập tức tạm thời quên luôn chuyện bị Văn Nghiên gào vào mặt ở sân golf, thậm chí còn ngồi xích lại gần phía anh cười tươi nói: “Sao chuyện này mà anh cũng biết?”
“Vừa nãy tình cờ nghe bạn học của Scarlett nhắc tới.”
“Vừa nãy? Bạn học của Scarlett?” Tống Vãn Huỳnh như chợt hiểu ra, “Anh nói mấy người vừa chơi golf với anh lúc nãy là bạn cũ của Scarlett à?”
“Trong ba người đó, hai người là bạn cùng du học với cô ấy, người còn lại là bạn từ nhỏ lớn lên cùng Scarlett rồi cùng nhau ra nước ngoài học. Những lời bọn họ nói khá đáng tin, em có thể dựa vào đó mà tìm cách tiếp cận Scarlett.”
“Biết rồi! Tôi biết phải làm gì rồi!” — Cô lấy điện thoại ra, định chia sẻ ngay với Tống Chính Huy — nhưng sau khi gõ xong tin nhắn cô lại đột nhiên phản ứng quay sang nhìn Văn Nghiên — “Anh đang cố tình giúp tôi đấy à?”
“Tôi chỉ không muốn nhìn em như con ruồi không đầu va đâu trúng đó,” Văn Nghiên khẽ day trán, “Em mới vào công ty, kinh nghiệm còn ít không thể chu toàn mọi chuyện. Đi đường vòng là điều khó tránh. Nếu có một người hướng dẫn tốt sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”
“Vậy… anh là người hướng dẫn của tôi à?”
Văn Nghiên nhìn vào đôi mắt trong veo của Tống Vãn Huỳnh: “Nếu em muốn, sau này có chuyện gì khó khăn có thể tìm tôi. Tôi không chắc có thể giúp em giải quyết nhưng nhất định sẽ chỉ em cách giải quyết tốt nhất.”
“Thật sao?” – Tống Vãn Huỳnh bán tín bán nghi, “Tốt như vậy thật à?”
“Tiền đề là em chịu nói thật với tôi chứ không phải mơ hồ buông một câu ‘muốn học golf trong thời gian ngắn’, chuyện đó thì tôi lực bất tòng tâm.”
“Vì sao anh lại giúp tôi?”
Câu hỏi của Tống Vãn Huỳnh khiến Văn Nghiên nhất thời không trả lời được.
Vì sao lại giúp cô?
Có lẽ là vì không muốn nghe cô thở dài đầy phiền muộn trước khi ngủ mỗi đêm cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ bất lực loay hoay không lối thoát của cô. Với anh mà nói chỉ là chuyện nhấc tay giúp một chút chẳng có gì khó cả.
“Chúng ta là vợ chồng. Em ở nhà cứ thở dài uể oải như vậy, mẹ đã hỏi tôi không chỉ một lần, còn tưởng tôi bắt nạt em.”
“Được rồi.” – Tống Vãn Huỳnh trong lòng tràn đầy niềm vui vì nắm chắc phần thắng với Scarlett, “Bất kể là vì lý do gì tôi vẫn phải nói cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã nói với tôi thông tin quan trọng như vậy. Xem như tôi nợ anh một ân tình, chờ sau khi Scarlett vào làm ở Trung Tuấn, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.”
“Được, tôi chờ.”
Nhớ lại chuyện ở sân golf ban nãy, Tống Vãn Huỳnh có chút ngượng ngùng quay sang nói với Văn Nghiên: “Hôm nay anh có phải tức giận rồi không?”
Văn Nghiên quay đầu đi: “Không có.”
“Không có à? Anh có đấy.”
“Không có.”
“Anh đúng là có mà. Tôi biết anh giận rồi. Nhưng tôi thật sự không thấy động tác mà anh Hứa dạy tôi có gì không ổn. Nhưng nếu anh không vui, sau này tôi sẽ chú ý. Vậy nên anh có thể đừng quát tôi nữa được không? Anh xem, thật ra chúng ta hoàn toàn có thể nói chuyện tử tế mà.”
“Tôi quát em lúc nào?”
“Chính là hôm nay ở sân golf, anh quát tôi rồi còn gì.”
Văn Nghiên thấp giọng giải thích: “Tôi chỉ hơi lớn tiếng chút thôi, không phải đang quát em.”
“Vậy cũng gần giống quát rồi, nhưng mà không sao. Sau này tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với người khác. Chuyện hôm nay cho qua đi nhé. Dù sao thì anh cũng tay cầm tay dạy người khác chơi golf rồi. Xem như huề nhau, chuyện này không được nhắc lại nữa.”
Văn Nghiên chau mày: “Tôi từng tay cầm tay dạy người khác chơi golf hồi nào?”
“Chẳng phải mới nãy ở sân golf anh dạy cô ta đấy thôi?”
“Em nhìn thấy?”
Tống Vãn Huỳnh khựng lại: “…Không, mọi người vây quanh cô ta, anh đứng phía sau lại là người gần cô ta nhất. Hơn nữa tôi thấy anh lùi lại một bước, tôi tưởng…”
Văn Nghiên ngắt lời: “Tống Vãn Huỳnh, tôi không có dạy cô ta, tôi chỉ đứng bên cạnh chỉ dẫn một chút mà thôi.”
“…Ồ, ra là vậy. Tôi còn tưởng anh tay cầm tay dạy cơ. Thôi được rồi, chuyện nhỏ thôi mà. Cùng lắm thì sau này tôi thuê huấn luyện viên nữ được chưa?”
Văn Nghiên bình tĩnh nói: “Trong hôn nhân, điều quan trọng nhất là sự trung thành. Tống Vãn Huỳnh, mong em sau này có thể giữ vững điều đó.”
Tống Vãn Huỳnh bĩu môi: “Dĩ nhiên là tôi có thể làm được. Anh lúc nào cũng nói vậy, tôi có đến mức không biết giữ chừng mực như anh nói đâu. Haiz… vẫn là không kết hôn thì hơn. Quả nhiên hôn nhân là nấm mồ của phụ nữ, vận động thôi mà giữa nam nữ cũng có thể bị hiểu lầm đủ kiểu.”
“Tống Vãn Huỳnh!”
“Được rồi được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì. Thật nhỏ mọn.”
Văn Nghiên sa sầm mặt, còn định nói gì đó thì xe từ từ dừng lại.
Cả hai đều sững người, nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này mới bừng tỉnh – về đến nhà rồi.
Rõ ràng vừa mới nói chuyện với Văn Nghiên không bao lâu, sao thời gian trôi nhanh thế?