Ý định rời đi lập tức bị đè nén, Tống Vãn Huỳnh lại ngồi xuống.
“Cô Tống?”
“Ngồi thêm một lát.”
Từ ánh mắt chăm chú của Tống Vãn Huỳnh, Hứa Nam Kiều cũng nhìn thấy Văn Nghiên đang trò chuyện với người bên cạnh.
Hình như bọn họ đang dạy người phụ nữ kia chơi golf. Sau một hồi chỉ dạy mà vẫn không đánh trúng bóng, mọi người cười ồ lên. Một người đàn ông bước tới trực tiếp cầm tay chỉ dẫn cho cô gái ấy.
Mấy cú đánh sau đó, tiếng cười càng to hơn.
Không biết có chuyện gì, người đàn ông vừa dạy cô gái đánh golf vừa buông tay ra cười nói gì đó với Văn Nghiên. Những người bên cạnh cũng hùa theo, loáng thoáng nghe được hai chữ: "Dạy đi."
Có vẻ như mọi người đang cổ vũ Văn Nghiên dạy kèm tay chỉ tay.
Tống Vãn Huỳnh im lặng lắng nghe.
Cô không nhìn thấy rõ tình hình bên đó, chỉ có thể từ tiếng nói chuyện vọng lại mà đoán đôi chút. Giọng người phụ nữ kia đặc biệt nổi bật, tuy không nghe rõ cô ta nói gì nhưng có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong giọng điệu.
Tiếng gậy đánh vào bóng golf vang lên giòn tan khiến Tống Vãn Huỳnh sững người, theo phản xạ quay sang nhìn phía Văn Nghiên. Chỉ thấy vài người đang vây quanh cô gái kia, Văn Nghiên cũng ở trong đó. Anh đang đứng sau lưng cô ta, hành động lùi lại một bước rõ ràng là để giữ khoảng cách.
Tống Vãn Huỳnh nhìn bóng lưng cao ráo thẳng tắp kia từ xa khẽ cười lạnh.
Rõ ràng chính miệng Văn Nghiên nói là một người phụ nữ đã có chồng, trước mặt chồng mình nên giữ khoảng cách với đàn ông khác. Nhưng bây giờ ngay trước mặt vợ, anh ta lại chẳng giữ khoảng cách với người phụ nữ khác.
Anh Hứa dạy cô thì không được còn anh ta dạy người khác lại không sao. Một việc mà hai thái độ, Văn Nghiên đúng là tiêu chuẩn kép.
Hơn nữa việc này rất bình thường, ở sân golf ai chẳng dạy như vậy? Tay chỉ tay thì mới dễ học.
Giận cái gì chứ, chuyện chẳng có gì to tát.
Còn không nhìn lại bản thân đang làm gì, còn mặt mũi nào nói cô?
Cái bóng lưng đang quay đi ấy bỗng xoay người lại, ánh mắt thờ ơ của Văn Nghiên quét tới. Tống Vãn Huỳnh vẫn còn ánh nhìn sắc bén đầy khinh bỉ trên mặt bất ngờ chạm mắt với anh.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Tống Vãn Huỳnh lập tức quay đầu đi tránh ánh mắt của Văn Nghiên. Nhưng ngay sau đó cô liền tức đến sôi máu.
Cô trốn làm gì chứ! Cô đâu làm gì sai. Cô nên nhìn thẳng vào anh ta, nhìn cho đến khi anh ta chột dạ ngại ngùng cắn rứt lương tâm! Nhìn xem anh ta còn mặt mũi nào để chỉ trích cô không.
Nghĩ đến đây, Tống Vãn Huỳnh lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Văn Nghiên.
Đáng tiếc Văn Nghiên đã quay đi không còn nhìn cô nữa.
Ý đồ thất bại khiến Tống Vãn Huỳnh trong lòng muốn đấm Văn Nghiên một trận cho hả giận.
Quay lại!
Có bản lĩnh thì quay lại nhìn tôi đi!
Anh dám nhìn vợ anh không?
Hừ, đồ đàn ông tiêu chuẩn kép!
Tống Vãn Huỳnh hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình không nên so đo với Văn Nghiên làm gì. Mấy chuyện này đâu có gì to tát, không quan trọng! Quan trọng là cuối tuần còn hẹn chơi golf với Scarlett và Tô Ngự, sự nghiệp mới là hàng đầu!
Cô đứng dậy: “Anh Hứa, thời gian không còn nhiều, tôi vẫn chưa thuần thục lắm, chúng ta luyện thêm một lát nữa nhé, làm phiền anh rồi.”
“Được thôi.”
Tống Vãn Huỳnh tiếp tục cầm gậy golf dưới sự hướng dẫn của Hứa Nam Kiều chăm chỉ luyện tập. Cô dồn hết tâm trí, biến giận dữ thành động lực đánh từng cú một, quỹ đạo bóng bay càng lúc càng xa, kỹ thuật khống chế gậy golf cũng ngày càng thành thạo. Đến khi hai cánh tay đau nhức đến mức không nhấc nổi lên cô mới kết thúc buổi luyện tập chiều hôm đó.
Sau khi tắm rửa thay đồ ở phòng thay đồ xong, Tống Vãn Huỳnh cùng Hứa Nam Kiều đứng ở cửa sân golf chờ tài xế đánh xe tới.
“Anh Hứa, Scarlett và Tô Ngự có tiến triển gì mới không?”
Hứa Nam Kiều trả lời: “Ngoài buổi hẹn chơi golf cuối tuần thì tạm thời chưa có gì mới.”
“Vậy... còn cậu bạn trai nhỏ của Scarlett – Lạc Dương thì sao?”
“Theo điều tra của tôi, Lạc Dương từng là nhân viên của Vạn Thịnh. Trong hơn một tháng hẹn hò với Scarlett, tài khoản của cậu ta đã lần lượt nhận được vài khoản tiền sáu con số, đều do bên Vạn Thịnh chuyển tới.”
Mỹ nam kế?
Tống Vãn Huỳnh tặc lưỡi, Vạn Thịnh đúng là không còn liêm sỉ, vì Scarlett mà dùng cả mỹ nam kế.
So ra mỹ nhân kế của cô còn quang minh chính đại hơn nhiều.
“Phiền anh chụp lại mấy khoản chuyển khoản đó gửi cho tôi nhé.”
“Vâng.”
“Còn gì nữa không?”
“Tạm thời thì không.”
“Được, có tin gì nhớ báo cho tôi ngay nhé.”
“Vâng.”
Chờ một lúc vẫn chưa thấy tài xế đến, hai người lại quay vào khu nghỉ chờ ở sảnh. Nhàn rỗi không có việc gì, Tống Vãn Huỳnh bắt đầu trò chuyện với Hứa Nam Kiều.
“Anh Hứa, tôi thấy trong hồ sơ của anh ghi tốt nghiệp thạc sĩ từ một trường top đầu nước ngoài, vậy mà suốt ngày theo tôi làm trợ lý cho tôi, đúng là thiệt thòi cho anh. Là do tôi học dốt quá, ba tôi sợ người khác dạy không nổi nên mới mời anh đến dạy tôi một thời gian. Anh yên tâm, khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng hết sức, đợi khi thành thạo rồi anh không cần làm trợ lý cho tôi nữa.”
Hứa Nam Kiều vẫn giữ nụ cười dịu dàng như thường, “Cô Tống đừng khách sáo như vậy. Tổng giám đốc Tống là người có ơn tri ngộ với tôi, những gì ông ấy giao phó tôi đều sẽ nghiêm túc thực hiện. Hơn nữa cô cũng không hề kém, học rất nhanh. Không thì sao có thể chỉ mất vài tiếng đã nắm được cách chơi golf, thông minh sẵn có mà.”
Ai mà không thích được khen, Tống Vãn Huỳnh mỉm cười khiêm tốn: “Thật ra anh không cần phải cố khen tôi như vậy đâu.”
“Không đâu, tất cả đều là lời thật lòng của tôi.” Nói đến đây Hứa Nam Kiều có chút áy náy, “Chỉ là chuyện hôm nay có lẽ đã khiến tổng giám đốc Văn hiểu lầm.”
Nhắc tới Văn Nghiên, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh tắt ngấm, “Anh ta là vậy đấy, lúc nào cũng ra vẻ thích làm lớn chuyện. Rõ ràng chỉ là tư thế dạy golf rất bình thường, ai mà chẳng dạy vậy, cứ phải nghiêm trọng hóa vấn đề. Còn to tiếng với tôi giữa chốn đông người nữa chứ, không biết nói đàng hoàng hay sao mà cứ phải quát? Với lại anh có thấy không? Chính anh ta cũng tay kề tay dạy người phụ nữ khác đánh golf đó! Những gì tự mình nói ra cũng chẳng giữ được thì còn tư cách gì mà trách tôi?”