Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 99

Sự xuất hiện của Văn Nghiên hoàn toàn không làm rối loạn kế hoạch của Tống Vãn Huỳnh.

Cô nắm chặt gậy golf nhắm vào quả bóng đặt trên tee, hồi tưởng lại những điểm dùng lực mà khi nãy Hứa Nam Kiều đã tận tay chỉ dạy cô lúc đánh bóng rồi khẽ vận sức, phần eo và bụng phối hợp với sức mạnh từ vai và cánh tay đưa bóng bay đi.

Lại là một đường parabol hoàn hảo.

Tống Vãn Huỳnh nhìn theo quả bóng golf rơi xuống bãi cỏ rồi biến mất không thấy đâu, lúc đó mới mỉm cười rạng rỡ quay đầu nhìn Văn Nghiên: “Thế nào? Học ba tiếng mà đánh được như vậy cũng ổn đúng không?”

Văn Nghiên tiến lại gần lạnh nhạt nhận xét: “Cũng không tệ.”

Tống Vãn Huỳnh cười càng rạng rỡ hơn: “Danh sư xuất cao đồ mà, cũng nhờ anh Hứa tận tình chỉ dạy nên tôi mới học nhanh như vậy, đều là công lao của anh ấy.”

Hứa Nam Kiều khiêm tốn đáp: “Thầy giỏi mà không gặp được học trò tốt thì cũng bó tay thôi.”

“Cho nên chúng ta là một cặp trời sinh…” Câu nói có vẻ hơi sai, Tống Vãn Huỳnh vội vàng chữa lại: “Một cặp thầy trò trời sinh!”

Cô nhìn thấy sắc mặt Văn Nghiên hôm nay còn u ám hơn cả thường ngày liền chuyển chủ đề: “Phải rồi, sao anh lại đến đây? Không phải nói bận lắm, không rảnh sao? Còn có thời gian chơi golf nữa à?”

“Tiếp khách.”

Tiếp khách? Loại khách nào mà cần đến Văn Nghiên đích thân đi tiếp?

Văn Nghiên không nói thêm, quay sang nhìn Hứa Nam Kiều đang trầm mặc bên cạnh: “Sân này không có huấn luyện viên nữ à?”

“Không rõ nữa, chắc là có,” Tống Vãn Huỳnh đang cúi đầu chỉnh lại tư thế, tập trung nhìn quả bóng, tưởng rằng Văn Nghiên đang nói chuyện với mình, “Nhưng tôi không nghĩ có huấn luyện viên nào trình độ cao hơn anh Hứa đâu, anh ấy dạy tôi ba tiếng là tôi đánh được rồi, đổi người khác chắc còn lâu.”

Vút một tiếng, lại thêm một cú đánh hoàn hảo.

Hứa Nam Kiều mỉm cười nhìn Văn Nghiên: “Xin lỗi Văn tổng, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo.”

“Sao lại xin lỗi? Anh có làm gì sai đâu.” Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiên đầy vẻ không hài lòng, “Văn Nghiên, anh vô duyên vô cớ kiếm chuyện với anh Hứa làm gì? Người ta dạy tôi đánh bóng thôi mà anh cũng bắt bẻ, thật kỳ lạ.”

Văn Nghiên nhíu mày: “Tống Vãn Huỳnh, tôi nói gì trợ lý Hứa chứ?”

Tống Vãn Huỳnh chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nhìn sang Hứa Nam Kiều, đột nhiên như hiểu ra điều gì: “Anh thấy anh Hứa tận tay dạy tôi đánh bóng rồi hả?”

Văn Nghiên không trả lời nhưng nét mặt rõ ràng viết ba chữ “Em nghĩ sao?”.

“Anh Hứa chỉ dạy tôi cách đánh bóng thôi mà, anh xem người ta học golf không phải cũng như vậy sao? Chỉ nói bằng miệng thì không ăn thua, tôi tìm mãi chỗ dùng lực cũng không ra, anh Hứa vừa chỉ một lần là tôi hiểu liền, vẫn phải thực hành mới được.”

Có lẽ không muốn vì chuyện này mà khiến hai người khó xử, Hứa Nam Kiều nhỏ giọng nói: “Nếu Văn tổng để tâm, tôi sẽ liên hệ một huấn luyện viên nữ đến ngay.”

“Không được đi!” Tống Vãn Huỳnh ngăn lại, “Tôi với anh đâu có gì, cần gì phải đổi huấn luyện viên nữ? Tị hiềm? Vậy chẳng phải càng khiến người ta nghi ngờ à? Văn Nghiên anh đừng kiếm chuyện nữa, tôi không tin là anh chưa từng chơi golf với con gái.”

Văn Nghiên vẫn giữ bình tĩnh: “Tống Vãn Huỳnh, từ đầu tới cuối tôi chỉ hỏi có huấn luyện viên nữ hay không thôi, em giải thích với tôi nhiều như vậy là sợ tôi hiểu lầm hay là đang che giấu?”

“Dĩ nhiên là sợ anh hiểu lầm.”

“Nếu em với thư kí Hứa không có gì thì sao lại sợ tôi hiểu lầm?”

“…” Cái động tác kia… đúng là có hơi thân mật… với mối quan hệ không phải tình nhân thì cũng hơi kỳ. Tống Vãn Huỳnh nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy sao anh lại hỏi có huấn luyện viên nữ không?”

“Tôi chỉ thấy với tư cách là một người đã có chồng, trước mặt chồng mình em nên giữ khoảng cách nhất định với người đàn ông khác, đó là điều nên làm.”

“Ồ tôi hiểu rồi, chẳng qua là tôi không biết anh sẽ đến đột ngột như vậy.”

Giọng Văn Nghiên cao lên: “Ý em là nếu tôi không đến thì được hả?”

“Anh lớn tiếng cái gì chứ!” Tống Vãn Huỳnh quát lại, “Hôm qua bảo anh giới thiệu huấn luyện viên golf giỏi thì anh không giới thiệu, hôm nay lại bắt bẻ giới tính của anh Hứa, anh ấy làm trợ lý cho tôi đâu phải ngày một ngày hai, anh tự nhìn đi, người ta học golf ai cũng học như vậy, chỉ có anh phản ứng thái quá, không phải anh còn phải tiếp khách sao? Đi tiếp khách của anh đi, đừng làm phiền tôi học!”

Văn Nghiên nhìn cô thật lâu rồi không nói một lời quay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Văn Nghiên rời đi, tâm trạng của Tống Vãn Huỳnh bỗng chốc tụt dốc không phanh, trong lòng như có ngọn lửa âm ỉ cháy, gương mặt lạnh lùng đứng im tại chỗ chẳng còn hứng thú chơi tiếp.

Hứa Nam Kiều với tư cách người ngoài nhẹ giọng nói: “Cô Tống, nghỉ một lát đi.”

Tống Vãn Huỳnh đưa gậy golf cho anh rồi ngồi nghỉ ở một bên.

Nhìn ra xa, trong sân lúc này không thiếu gì những người mới như cô đang được huấn luyện viên hướng dẫn tại khu tập luyện, cả nam lẫn nữ đều có. Một động tác huấn luyện rất bình thường thôi mà, vậy mà Văn Nghiên lại phản ứng thái quá như vậy, còn quát cô? Quát cái gì chứ? Không biết nói chuyện bình thường à?

Đúng là vô lý hết sức.

Hứa Nam Kiều đưa cho cô một ly nước có thêm đá, đặt bên cạnh: “Hôm nay luyện ba tiếng rồi, mọi việc nên tiến hành từ từ, tôi thấy vậy là đủ rồi, cô Tống thấy sao?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu uể oải: “Ừm.”

“Vậy nghỉ thêm lát nữa rồi chúng ta đi nhé.”

Tống Vãn Huỳnh lại gật đầu: “Ừm.”

Có lẽ là nhờ ly nước có đá mà Hứa Nam Kiều đưa, sau một lúc nghỉ ngơi Tống Vãn Huỳnh dần dần bình tĩnh lại.

Nghỉ ngơi xong, hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô tình quét qua, Tống Vãn Huỳnh chợt nhìn thấy Văn Nghiên – không xa chỗ cô lắm – bên cạnh anh còn có hai, ba người mặc đồ thể thao như anh, hai nam một nữ. Người phụ nữ kia khi nói chuyện với Văn Nghiên thì biểu cảm thoải mái, không giống như nhân viên trong sân golf…

Bình Luận (0)
Comment