Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 111

Cuối tuần tuyệt vời bắt đầu từ một bữa sáng thịnh soạn.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tống Vãn Huỳnh đã tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, cô đã bận rộn suốt cả tuần, cuối cùng cũng có được một cuối tuần thư giãn. Tống Vãn Huỳnh quyết định hôm nay sẽ không làm gì cả, chỉ ở nhà và thư giãn hoàn toàn nằm nghỉ cả ngày.

Đang chuẩn bị lên lầu, cô thấy Văn phu nhân và dì Trần từ trên lầu đi xuống, khi thấy Tống Vãn Huỳnh, nét lo lắng trên mặt Văn phu nhân lập tức biến mất, “Vãn Huỳnh à, ăn sáng xong rồi à?”

“Vâng, ăn xong rồi.”

“Con đi đâu vậy?”

“Con lên lầu lấy điện thoại, sao vậy mẹ?”

“Lấy… lấy điện thoại à,” Văn phu nhân quay lại nhìn dì Trần, dưới ánh mắt ra hiệu của dì Trần, bà liền tiến lại kéo Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống sofa, “Vãn Huỳnh, cuối tuần quý giá lắm, đừng để thời gian trôi qua vô ích với những thiết bị điện tử này, cũng nên để mắt nghỉ ngơi một chút, con thấy có đúng không ?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Mẹ nói đúng.”

“Hôm nay con có kế hoạch gì không?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Không có kế hoạch gì, hôm nay chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, sao vậy mẹ, có chuyện gì muốn nói với con à?”

“Không có gì, mẹ lâu rồi chưa nói chuyện với con, mẹ muốn trò chuyện với con được không?”

“Dạ, được ạ, mẹ muốn nói chuyện gì?”

“À… nói về công việc gần đây của con đi, có bận lắm không?”

“Bận, rất bận, mẹ biết mà, con mới vào công ty, cái gì cũng không hiểu, phải có người từng chút từng chút chỉ cho con, may mà thầy giáo mà ba tìm cho con rất kiên nhẫn, bây giờ con giỏi hơn rất nhiều so với lúc mới vào công ty.”

“Mẹ biết con thông minh mà, học cái gì cũng nhanh.” Nói xong, Văn phu nhân có vẻ hơi lúng túng, bà liền nhìn về phía dì Trần cầu cứu, dì Trần liếc mắt về hướng nhà bếp, Văn phu nhân lập tức hiểu ra, “À đúng rồi, lần trước con nói mẹ nấu canh ngon lắm, hôm nay mẹ dạy con nấu canh nhé?”

“Dạy con nấu canh?”

“Đúng vậy, đừng coi thường việc nấu canh, mẹ có bí quyết riêng đấy.”

Tống Vãn Huỳnh cảm thấy hôm nay Văn phu nhân và dì Trần có vẻ hơi kỳ lạ nhưng không rõ rốt cuộc là gì, cô chỉ nghĩ là vì gần đây mình quá bận không có thời gian trò chuyện cùng mọi người nên vui vẻ nói với Văn phu nhân: “Được ạ, vậy mẹ dạy con nhé.”

Ngoài biệt thự.

Xe Bentley của Văn Nghiên đỗ trước cổng biệt thự.

Trợ lý Phương ngồi ở ghế phụ quay lại cầm điện thoại nói với Văn Nghiên: “Tổng giám đốc, chúng tôi đã liên hệ và gỡ bỏ các bài viết trên hot search của Weibo, một số bình luận cũng đã xóa. Tài khoản đăng video là một tài khoản nhỏ, tôi đã nhờ luật sư lấy chứng cứ. Ngoài ra video này đã được chuyển sang các trang web khác, lan truyền khá rộng, cần thêm chút thời gian để xóa hết.”

Văn Nghiên mở Weibo xem một chút.

Chủ đề đã từng nằm trong top hot search nay không còn, tất cả các bài viết liên quan cũng không thể tìm thấy.

Vừa nhắn tin trả lời ai đó Văn Nghiên vừa nói với trợ lý Phương: “Tiếp tục điều tra, dù tài khoản nhỏ đã xóa nhưng vẫn có dấu vết, tôi muốn biết ai đang đứng sau vụ này và tìm ra danh tính những người trong video.”

“Dạ, tôi sẽ làm ngay.”

Điện thoại reo.

Là điện thoại của Tống Chính Huy.

Văn Nghiên suy nghĩ một lúc rồi bắt máy.

“Alô, ba.”

“Con đang ở đâu? Tại sao gọi điện cho Vãn Huỳnh mà không được?” Giọng nói từ đầu dây bên kia đầy giận dữ, “Chuyện trên mạng là sao vậy? Ai là người đăng video đó, ai lại tung tin đồn nói con gái ba là tiểu tam?!”

“Ba, hot search trên Weibo và video con đã liên hệ xóa hết rồi, ba yên tâm, chuyện này con đang điều tra, sẽ báo cáo cho ba.”

“Con là chồng của Vãn Huỳnh, chuyện này giao cho con xử lý, khi nào tìm ra thì báo cho ba, ba muốn xem thử ai lại độc ác đến mức tung tin đồn như vậy, Tống Chính Huy này tuyệt đối không để yên! Còn nữa, chuyện này không được để Vãn Huỳnh biết, tốt nhất là đừng để con bé nhìn thấy bất kỳ bình luận nào!”

Văn Nghiên im lặng, “E là sẽ khó.”

Tống Chính Huy cũng vì giận dữ mà mất bình tĩnh, thở dài một hơi, “Văn Nghiên, ba biết chuyện này không liên quan đến con, ba cũng không muốn làm khó con nhưng là chồng của Vãn Huỳnh, ba không muốn nhìn thấy chuyện này nữa, những lời người ta nói trên mạng con đừng để Vãn Huỳnh nhìn thấy!”

“Ba yên tâm, con biết phải làm thế nào.”

Cúp điện thoại.

Xuống xe.

Hot search đã gỡ bỏ, bình luận cũng bị xóa, Tống Vãn Huỳnh chắc chắn không thấy được những thứ đó nhưng bây giờ đã là 10 giờ, cô ấy hẳn đã dậy từ lâu, nếu cô ấy nhìn thấy thì sao?

Văn Nghiên nghĩ lại lúc nửa đêm trước, Tống Vãn Huỳnh vì một chuyện nhỏ trong công việc mà thở dài ngao ngán, chuyện lớn như thế này, chắc chắn cô ấy sẽ rất khó chịu, có thể sẽ khóc lóc...

Khi bước vào cửa Văn Nghiên đột nhiên dừng lại, anh nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Tống Vãn Huỳnh từ trong bếp.

Vẻ mặt căng thẳng của Văn Nghiên dịu lại, anh bước về phía bếp, thấy Tống Vãn Huỳnh đeo tạp dề đứng trước bếp đang bỏ nguyên liệu và gia vị vào nồi hầm.

Dì Trần thấy Văn Nghiên liền vội vàng bước ra khỏi bếp thì thầm với anh: “Yên tâm, sau khi ăn sáng xong Vãn Huỳnh không có cơ hội lên lầu, con bé vẫn chưa biết chuyện trên mạng.”

Văn Nghiên gật đầu.

“Những người đó trên mạng nói quá khó nghe, có những lời dì… thôi, những lời đó đừng để Vãn Huỳnh thấy, tốt nhất là mau chóng xử lý hết mấy tin đồn trên mạng đi.”

“Con biết ạ.”

“Dì Trần! Dì Trần!” Từ trong bếp, Tống Vãn Huỳnh gọi to mà không thấy ai trả lời nên cầm muôi đi ra, “Dì… Văn Nghiên, sao anh lại về rồi? Anh không phải nói hôm nay có tiệc rượu sao?”

“Xong rồi.”

Tống Vãn Huỳnh ngạc nhiên, “Sao lại kết thúc sớm vậy?”

Văn Nghiên bình tĩnh gật đầu.

“Vậy à? Thế thì tốt quá, mẹ đang dạy tôi nấu canh, trưa nay anh sẽ có món ngon đấy, dì Trần, dì mau qua đây, mẹ nói lúc trước có người tặng nấm thông mà không nhớ để đâu rồi dì còn nhớ không?”

“Nấm thông à? Dì nhớ.” Dì Trần nói xong nhanh chóng bước vào bếp.

Thấy Tống Vãn Huỳnh lại vào bếp, Văn Nghiên lên lầu về phòng nhìn thấy điện thoại của Tống Vãn Huỳnh để trên bàn trang điểm, màn hình chưa mở khóa, trên đó có hàng chục tin nhắn WeChat và vài cuộc gọi nhỡ.

Chỉ nhìn qua một lần, Văn Nghiên đặt điện thoại xuống.

Trước khi tìm được người đăng video trên Weibo và xem có ai đứng sau chuyện này, tốt nhất không nên để Tống Vãn Huỳnh biết.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Văn Nghiên quay lại nhìn.

Trước cửa, Văn Việt ngồi trên xe lăn nhìn anh.

“Em trai, nói chuyện một chút được không?”

Bình Luận (0)
Comment