Văn Nghiên im lặng.
“Chuyện này chẳng phải em đã phái người đi điều tra rồi sao? Một thời gian ngắn không thể tìm ra gì đâu, đến đi, anh đợi em ở sân sau.”
Nhìn bóng lưng Văn Việt rời đi, Văn Nghiên suy nghĩ trong vòng ba giây rồi xuống lầu.
Sân cỏ phía sau vườn được công nhân của gia đình chăm sóc và bảo dưỡng vô cùng bằng phẳng và xanh mướt.
Văn Việt nhìn về một góc trong sân, “Còn nhớ không? Khi em bảy tuổi, ước nguyện sinh nhật của em là muốn có một con chó con nhưng ba lại bị dị ứng với lông động vật, em buồn cả một thời gian dài không chịu nói chuyện với ba, cuối cùng ba vẫn thỏa mãn ước nguyện sinh nhật của em mang về một chú cún Golden, ngay ở góc đó, ba tự tay làm một cái chuồng cho cún, em rất thích chú cún Golden đó, mỗi ngày sau khi tan học về là phải chơi với nó đến tối, có mấy lần sau khi cả nhà ngủ em lén chạy xuống nằm chung trong chuồng với cún rồi bị sốt mấy ngày liền.”
“Vậy sao? Em không nhớ nữa.”
“Lâu rồi nên em quên cũng không có gì lạ, sau này mẹ đã dọa em không được ngủ trong chuồng của chú cún nữa, nếu không sẽ đem cún đi thế là em lén mang cún lên phòng nhưng lại khiến ba bị dị ứng suýt nữa thì ngạt thở, em bị dọa sợ nên sau đó em đã chủ động yêu cầu mẹ đem chú cún đi.”
Văn Nghiên mím môi im lặng.
“Sau này mỗi lần ba gặp thú cưng đều nhắc lại chuyện cũ này, có lần anh hỏi ba, nếu ba dị ứng với lông động vật nghiêm trọng như vậy sao ba lại đồng ý nuôi thú cưng, em biết ba trả lời thế nào không?”
“Ba nói công việc bận rộn, không có nhiều thời gian ở bên em, có một con thú cưng thay ba ở bên em, có thể khiến em vui vẻ quan trọng hơn mọi thứ.”
Văn Việt ngồi trên xe lăn, hai tay khoanh lại nhìn Văn Nghiên và cười, “Từ sau tai nạn xe, chắc đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với em về ba nhỉ?”
“Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
“Thật ra ba luôn rất quan tâm đến em, nếu ba nhìn thấy thành tích hiện tại của em, chắc chắn ba sẽ tự hào về em.”
“Là vậy sao,” Văn Nghiên không có biểu cảm gì nói: “Anh chắc chắn ba sẽ tự hào về em?”
“Anh đã xem báo cáo tài chính của công ty mấy năm nay, rất tốt.”
Văn Nghiên không trả lời.
“Buổi tiệc rượu hôm nay rất quan trọng đúng không, vì chuyện của Tống Vãn Huỳnh mà em về sớm như vậy? Không giống em chút nào, ngày cưới còn không chịu lộ diện, sao giờ chỉ mới có chút thời gian mà đã quan tâm đến Tống Vãn Huỳnh đến thế?”
Với sự dò xét của Văn Việt, Văn Nghiên cau mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Trên đường về em nhận được cuộc gọi từ ba của Tống Vãn Huỳnh.”
Văn Việt mỉm cười, “Thì ra là vậy, anh cứ nghĩ sao đột nhiên em lại quan tâm đến Tống Vãn Huỳnh như thế, nói như vậy, thái độ của em đối với Tống Vãn Huỳnh gần đây thay đổi là vì Tống Chính Huy sao?”
“Đây là chuyện của em và cô ấy, không liên quan đến anh.”
“Làm sao không liên quan, chúng ta là người một nhà, Tống Vãn Huỳnh hiện giờ khác hẳn so với trước đây, cô ta nói sẽ thay đổi nhưng anh không ngờ cô ta lại biến thành như vậy, thật sự không giống như trước.”
Văn Nghiên im lặng.
Sau một lúc, anh nói: “Cô ấy rất tốt.”
Văn Việt mỉm cười gật đầu, “Anh hiểu rồi.”
Cơn gió nhẹ thổi qua, một chiếc lá rơi xuống đùi Văn Việt, anh ta nhặt lá lên, “Một thoáng chốc, mùa thu đã đến.”
Anh vứt chiếc lá xuống đất.
Văn Nghiên nhìn theo chiếc lá rơi xuống, ánh mắt dừng lại ở đôi giày của Văn Việt đặt trên bàn đạp xe lăn, anh không khỏi ngừng lại rồi ngay lập tức nhìn lại Văn Việt với ánh mắt đầy kinh ngạc, “Chân của anh…”
Văn Việt không để tâm, chỉ cười nhìn anh, “Có lẽ anh sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, quen rồi thì tốt, vào trong đi.”
Nói xong, anh điều khiển xe lăn tiến vào nhà.
Món canh của Tống Vãn Huỳnh đã ninh trong hai giờ.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của Văn phu nhân, cả ngôi nhà tràn ngập mùi thơm.
Đến giờ ăn trưa, dì Trần lại nấu thêm vài món ăn đặc sắc, cả gia đình quây quần bên tô canh Tống Vãn Huỳnh làm.
“Nghe nói canh này là do Vãn Huỳnh nấu sao?”
Tống Vãn Huỳnh múc canh cho ông cụ Văn, “Đúng vậy, là mẹ dạy con làm, ông nội, đây là lần đầu tiên con nấu ăn, ông thử xem có ngon không, ngon thì ăn thêm vài bát, không ngon cũng đừng cố khen.”
“Được, để ông thử xem.”
Ông cụ Văn nếm thử một chút, “Không tệ, ngon đấy.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, ông đâu có lừa con”
“Cảm ơn ông nội đã khen.” Tống Vãn Huỳnh lần lượt múc canh cho mọi người, cuối cùng múc cho Văn Nghiên một bát, “May mà anh hôm nay về nhà kịp, không thì cũng không có cơ hội uống canh do tôi nấu.”
Văn Nghiên cúi đầu uống một ngụm, gật đầu, “Ngon.”
Tống Vãn Huỳnh cười rạng rỡ, vừa ăn vừa nhìn mọi người có vẻ lo lắng, “Mẹ, mọi người có chuyện gì giấu con à?”
Văn phu nhân cười đáp: “Chúng ta có gì giấu con đâu.”
“Thật sao?”
Ông cụ Văn chưa biết chuyện này, nhìn về phía Văn phu nhân với vẻ nghi ngờ, “Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
Văn phu nhân tiếp tục lảng tránh, “Ba à, đừng nghe Vãn Huỳnh nói vớ vẩn, không có chuyện gì đâu.”
Văn Nghiên nuốt miếng cơm, bình tĩnh nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Thật ra có một chuyện, Tống Vãn Huỳnh, video trước kia của em và bạn thân ở câu lạc bộ đã bị tung lên mạng, họ nói em là tiểu tam.”
Phụt—
Tống Vãn Huỳnh phun hết canh vào người Văn Nghiên.
“Khụ… xin lỗi! Giấy giấy giấy! Dì Trần, giấy… cho con tờ giấy!”
Dì Trần đứng ngẩn ra một lúc, phản ứng lại thì nhanh chóng đưa giấy cho Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh lấy vài tờ giấy lau vết bẩn trên áo Văn Nghiên, “Anh nói cái gì?Tôi? Tiểu tam? Bạn thân nào? Ai nói bậy bạ vậy? Sao lại vu oan cho tôi?”
Ông cụ Văn cũng mặt mày u ám, “Tiểu tam? Văn Nghiên, rốt cuộc là chuyện gì?”
Văn Nghiên mặt mày tối sầm, không có thời gian trả lời tất cả những câu hỏi liên tiếp, anh cầm giấy lau mặt, “Vẫn đang điều tra.”