Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 116

Thái độ miễn cưỡng xin lỗi của Thi An Ninh quá rõ ràng, ngược lại khiến Tống Vãn Huỳnh – người đã quyết định khởi kiện – không còn chút áp lực tâm lý nào nữa.

Trước khi rời đi, cha của Thi An Ninh vẫn cố gắng cầu xin Văn Nghiên tha thứ cho con gái mình nhưng thái độ của Văn Nghiên rất rõ ràng, thậm chí không buồn liếc mắt một cái, trực tiếp ra lệnh tiễn khách.

Sau khi Tập đoàn Văn thị và Trung Tuấn phát biểu tuyên bố làm rõ, thái độ của cư dân mạng lập tức xoay chiều 180 độ. Ban đầu mọi người còn tưởng chương trình "Thanh xuân lữ hành" sẽ bị gỡ bỏ vì Tống Vãn Huỳnh, nào ngờ sau khi làm rõ, chương trình lại đạt được đỉnh điểm rating cao nhất từ trước đến nay.

Hiện giờ Tống Vãn Huỳnh cũng xem như là nửa người nổi tiếng. Khi xuất hiện tại công ty, nhân viên gặp cô thường chủ động chào hỏi, thỉnh thoảng còn xin chụp ảnh chung. Những yêu cầu nho nhỏ vô hại như vậy cô đều vui vẻ đồng ý.

Thế là trên mạng bắt đầu xuất hiện nhiều bài đăng từ nhân viên Trung Tuấn, khen ngợi từ gu thời trang, ngoại hình đến tính cách của Tống Vãn Huỳnh, khen tới mức mỗi lần đọc cô lại đỏ mặt vì ngượng.

Mọi sóng gió trên mạng đều được giao cho luật sư xử lý. Tất nhiên vẫn có vài chuyện Tống Vãn Huỳnh cần đích thân ra mặt.

“Tiệc từ thiện à?” Tống Vãn Huỳnh cầm thiệp mời mà Văn phu nhân đưa nghi hoặc hỏi: “Con nhất định phải đi sao ạ?”

“Đương nhiên phải đi rồi. Lần trước tin đồn trên mạng tuy đã được làm rõ nhưng con đã bước vào tầm mắt công chúng. Từ giờ trở đi con không chỉ là Tống Vãn Huỳnh mà còn là con gái của Tống Chính Huy, vợ của Văn Nghiên. Bữa tiệc từ thiện lần này sẽ giúp con xây dựng hình ảnh tốt đẹp hơn trong lòng công chúng. Hơn nữa đối với Trung Tuấn và Văn thị, đây cũng là cơ hội rất có lợi.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu ra chiều suy nghĩ.

Người giàu xây dựng hình ảnh bằng các hoạt động từ thiện vốn là chuyện rất bình thường. Với họ, danh tiếng và uy tín còn quan trọng hơn tiền bạc. Ngay cả giới giải trí, mỗi khi nghệ sĩ bị dính “phốt” cũng thường dùng hoạt động từ thiện để cải thiện hình ảnh và danh tiếng.

Bữa tiệc từ thiện lần này được tổ chức khá long trọng, danh sách khách mời toàn là những nhân vật giàu có quyền lực, thậm chí còn mời nhiều nghệ sĩ nổi tiếng tới biểu diễn góp vui.

Thật ra nhân vật chính của bữa tiệc lẽ ra phải là Văn Việt và Minh Vi, bởi trong tiểu thuyết, Văn Việt vừa mới rời khỏi xe lăn đã thông qua bữa tiệc này xuất hiện trước công chúng phát đi tín hiệu sẽ cạnh tranh với Văn Nghiên. Nhưng hiện tại Văn Việt vẫn ngồi trên xe lăn nhàn nhã đọc sách, hoàn toàn không có ý định tham dự.

“Anh cả, nếu anh không đến bữa tiệc từ thiện tối nay, lỡ có người bắt nạt chị Minh Vi thì sao? Anh yên tâm nổi à?”

Văn Việt đang ngồi phơi nắng đọc sách ngoài vườn sau, đến mí mắt cũng không buồn nhấc lên: “Bữa tiệc này do nhà họ Chung tổ chức để kỷ niệm 50 năm thành lập công ty, bà Chung có chỗ dựa rất mạnh, không ai dám gây chuyện. Hơn nữa nếu thật sự có người làm khó Minh Vi thì cô ấy cũng đâu phải loại yếu đuối không biết tự bảo vệ mình. Huống chi…”

Văn Việt cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn cô: “Cô có thể dụ được Minh Vi ngủ chung mấy đêm liên tiếp, chẳng lẽ không thể thay cô ấy đỡ một chút chuyện sao?”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi.

Người nhà họ Văn ai cũng nhỏ mọn sao?

Văn Nghiên thì thôi đi, đến Văn Việt – nam chính cơ mà – cũng tính toán từng chút một như thế.

Chỉ là ngủ cùng chị Minh Vi vài đêm thôi mà, có cần phải nhắc hoài không?

“Được! Dĩ nhiên là được! Anh cả cứ yên tâm, chị Minh Vi cứ để em lo!”

Văn Việt lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Vãn Huỳnh, mau tới đây xem, váy dạ hội giao tới rồi, xem con thích cái nào.”

“Dạ tới liền!” Tống Vãn Huỳnh quay sang Văn Việt nói: “Anh cả, em đi trước nha.”

“Ừ.”

Vì là tiệc từ thiện nên Tống Vãn Huỳnh chọn một chiếc váy dài màu lam nhạt chuyển sắc khá giản dị không quá nhiều chi tiết cầu kỳ, điểm nhấn nằm ở những hạt sequin lấp lánh nơi eo vừa tinh tế vừa thanh nhã.

Văn Nghiên dường như cũng rất coi trọng bữa tiệc tối nay, mặc bộ vest được cắt may chỉnh chu, mái tóc phía trước cũng được vuốt ngược để lộ trán gọn gàng, lúc nghiêm mặt đứng yên thì thật sự toát lên khí chất khiến người khác nể sợ.

“Văn Nghiên, đây là lần đầu tiên Vãn Huỳnh cùng con tham dự dạ tiệc, nhớ phải chăm sóc con bé thật tốt. Nếu có gì sai sót, mẹ nhất định sẽ tính sổ với con đấy.”

“Vâng, mẹ yên tâm.” Văn Nghiên hứa xong liền nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh: “Đi thôi.”

Tống Vãn Huỳnh khoác tay Văn Nghiên cùng nhau ra cửa.

Nhìn hai người xứng đôi vừa bước ra, Văn phu nhân không kìm được nụ cười hài lòng — hai đứa này đứng cạnh nhau thật sự quá đẹp đôi.

Trên đường tới bữa tiệc, Tống Vãn Huỳnh nghe Văn Nghiên kể rằng bữa tiệc lần này do bà Chung – bạn thân lâu năm của mẹ – tổ chức. Trong giới từ thiện, bà Chung nổi tiếng là người hào phóng. Những vật phẩm đấu giá trong đêm nay đều là do các cá nhân quyên tặng, ai trả giá cao hơn sẽ được sở hữu món đó, toàn bộ tiền thu được sẽ chuyển vào quỹ từ thiện.

Làm gương đi đầu, bà Chung đã quyên tặng một chiếc dây chuyền giá trị hàng chục triệu từng đeo trong lễ cưới của mình năm xưa.

“Vậy chúng ta quyên tặng món gì?”

Văn Nghiên cầm một chiếc hộp quà tinh xảo bên ghế mở ra: “Là chiếc trâm cài ngọc lục bảo mà bà nội đã tặng cho mẹ năm xưa.”

Tống Vãn Huỳnh đưa tay sờ thử: “Chiếc trâm đẹp thật đấy.”

“Thích không?”

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Ngọc quý thì ai mà không thích. Anh yên tâm, tôi biết chừng mực mà, chỉ sờ chứ không lấy đâu.”

Chiếc trâm ngọc lục bảo mà Văn phu nhân quyên tặng quả thật rất tinh xảo. Một viên ngọc lục bảo hình vuông được bao quanh bởi vòng kim cương, phía dưới còn có một viên ngọc hình giọt nước có thể tháo rời, vừa sang trọng vừa quý phái.

Nhìn ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên không nói thêm gì.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi tổ chức dạ tiệc.

Bữa tiệc lần này được tổ chức công khai, có mời nhiều ngôi sao nổi tiếng đến biểu diễn vì vậy truyền thông tụ tập rất đông, máy quay xếp hàng dài để ghi hình từng vị khách bước vào.

Vừa xuống xe, Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên đã được lễ tân dẫn tới khu vực đăng ký, sau đó có nhân viên đeo găng tay trắng tiếp nhận món đồ từ thiện mà Văn phu nhân quyên tặng. Cả hai liền theo nhân viên tiến vào khu vực bên trong.

Bình Luận (0)
Comment