Vừa mới bước vào sảnh tiệc, một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng trông khá lớn tuổi liền duyên dáng bước tới vui vẻ ôm lấy Văn Nghiên.
“Văn Nghiên tới rồi à, lâu quá không gặp, càng ngày càng đẹp trai ra đấy. Mẹ cháu sao không đến?”
Trên mặt Văn Nghiên mang theo nét cười nhàn nhạt: “Gần đây sức khỏe ông nội không được tốt, mẹ cháu phải ở nhà chăm ông không thể đến được. Mẹ cháu có dặn cháu thay mặt gửi lời xin lỗi đến bác.”
“Thì ra là vậy, ông Văn lớn tuổi rồi, đúng là cần phải giữ gìn sức khỏe. Sau này có thời gian bác sẽ đến thăm ông ấy.”
“Cảm ơn bác.”
Phu nhân nhà họ Chung quay sang nhìn Tống Vãn Huỳnh bên cạnh Văn Nghiên: “Vãn Huỳnh, còn nhớ bác không? Hồi nhỏ bác từng bế cháu đấy, chớp mắt đã lớn thế này rồi, càng ngày càng xinh đẹp. Đứng cạnh Văn Nghiên nhìn rất đẹp đôi.”
Câu mở đầu quen thuộc quá đỗi… Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Bác Chung khen quá rồi, sao cháu có thể quên bác được ạ. Trước khi đến mẹ còn căn dặn cháu phải trò chuyện với bác thật nhiều, nói hồi nhỏ bác thương cháu lắm.”
“Bác không uổng công thương cháu rồi. Thôi, hai đứa vào đi, lát nữa bác sẽ tìm hai đứa nói chuyện tiếp.”
Chào hỏi xong, Tống Vãn Huỳnh cùng Văn Nghiên đi vào trong sảnh tiệc.
Không gian bên trong được chiếu sáng vừa phải, ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy treo trên trần tỏa ra ánh sáng huyền ảo như mộng tạo thành những vệt sắc màu lung linh phản chiếu khắp nơi. Từng nhóm nam nữ ăn mặc sang trọng đang trò chuyện vui vẻ trong nền nhạc du dương. Dù là dạ tiệc từ thiện, khung cảnh vẫn ngập tràn khí chất xa hoa.
Hai người vừa xuất hiện, lập tức có không ít người tiến lại bắt chuyện.
Chính xác hơn là tìm đến bắt chuyện với Văn Nghiên.
Với một số người, những dịp như thế này thật sự vô cùng nhàm chán. Nhưng với những người khác, đây lại là cơ hội tuyệt vời để kết giao các mối quan hệ.
Tống Vãn Huỳnh thuộc nhóm đầu tiên.
Nhìn những người rõ ràng không quen thân nhưng vẫn ra sức tâng bốc mình, cô chỉ thấy buồn cười.
Điều khiến cô chán ngán hơn nữa là sau màn khen xã giao, họ lập tức chuyển sang nói chuyện công việc với Văn Nghiên. Bình thường đã đủ mệt với công việc rồi, đến cả một buổi tiệc từ thiện cũng không yên.
Cô ghé sát tai Văn Nghiên thì thầm: “Anh nói chuyện với họ đi, tôi đi tìm chị Minh Vi.”
Văn Nghiên hạ giọng: “Đừng chạy lung tung.”
“Biết rồi mà~”
Nói rồi chưa đợi Văn Nghiên phản ứng, Tống Vãn Huỳnh đã buông tay anh ra, mỉm cười nhẹ chào mấy người xung quanh rồi quay lưng rời đi.
Thoát khỏi vòng vây đàn ông, cô thở phào nhẹ nhõm tiện tay lấy một ly champagne từ khay của nhân viên phục vụ rồi đứng sang một bên, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Minh Vi.
Giờ này Minh Vi chắc đã tới rồi chứ, sao chẳng thấy đâu?
“Tống Vãn Huỳnh?”
Một giọng nói có vẻ nghi hoặc vang lên, cô quay đầu nhìn theo tiếng gọi.
“Đúng là cô rồi.”
Đứng trước mặt cô là một mỹ nhân quyến rũ mặc váy dài màu tím nhạt. Tống Vãn Huỳnh định nhiệt tình chào hỏi nhưng nghĩ lại liền kiềm chế sự thân thiện của mình. Dù sao “Tống Vãn Huỳnh” trước đây cũng từng đắc tội không ít người, lỡ đụng phải kẻ từng có hiềm khích, chẳng phải tự mình chuốc nhục?
“Không nhận ra tôi à?”
Tống Vãn Huỳnh lịch sự hỏi: “Xin lỗi, cô là…”
“Gì cơ? Cô không biết mình đã thế chỗ ai à?”
Thế chỗ ai? Nghe vậy cô chợt hiểu ra: “Tô Mạn Hi?”
Tô Mạn Hi đưa mắt đánh giá Tống Vãn Huỳnh từ đầu đến chân, cười lạnh: “Là tôi đây. Sao, nhanh như vậy đã không nhận ra rồi à?”
Tống Vãn Huỳnh thầm thấy may mắn vì vừa rồi mình còn giữ kẽ, nếu không đúng là tự rước bực vào thân.
“Tôi cũng phải sau này mới biết Minh Vi lại là vợ của Văn Việt. Bảo sao cô ta dám mạnh tay như vậy, trực tiếp đá tên tôi ra khỏi danh sách. Nhưng không sao, nghĩ lại thì cũng may. Cô đi quay chương trình gặp cướp còn bị tai tiếng vạ lây. Tôi còn phải cảm ơn cô mới đúng, cám ơn cô đã thế tôi gánh họa, chẳng biết nên đền đáp thế nào cho phải.”
Tống Vãn Huỳnh tỏ vẻ bừng tỉnh: “Hóa ra cô là Tô Mạn Hi à? Trước đây tôi có nghe người ta nói cô chuyên bắt nạt kẻ yếu, thấy người sang thì nịnh, chẳng ngờ là thật đấy. Cũng khó trách bị nói như vậy.”
Cô vừa đánh giá Tô Mạn Hi vừa lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
Tô Mạn Hi sững người: “Cô có ý gì? Ai nói vậy?”
Tống Vãn Huỳnh cười nhạt: “Ý trên mặt chữ mà cô cũng không hiểu sao? Ai nói không quan trọng, quan trọng là sự thật kìa. Hồi đó tôi thế chỗ cô vậy mà cô chẳng dám đối đầu với tôi mà chỉ dám tìm chị Minh Vi gây sự. Không phải bắt nạt kẻ yếu thì là gì? Nhưng mà tôi hiểu, cô chỉ dám bắt nạt người không có hậu thuẫn như chị ấy. Giờ biết chị Minh Vi là ai rồi thì không dám bén mảng nữa chứ gì? Bắt nạt kẻ yếu, đúng là hết thuốc chữa.”
“À mà này, nãy cô bảo cảm ơn tôi đúng không? Không biết nên đền đáp thế nào ấy hả? Vậy quỳ xuống dập đầu tôi đi, coi như cảm ơn tôi đã thay cô chịu khổ.”