Tô Mạn Hi được gia đình nuông chiều từ nhỏ, có vài phần giống với “Tống Vãn Huỳnh”, lớn lên trong môi trường thuận lợi chưa từng trải qua bất kỳ khó khăn nào. Bất kể muốn gì, cô ta đều có thể dễ dàng có được.
Suất tham gia chương trình tạp kỹ thật ra chẳng quan trọng gì, ban đầu cô ta chỉ là nổi hứng muốn đi chơi cho vui, đi hay không cũng không sao. Nào ngờ suất đó lại bị người khác thay thế – mà lại là người do Minh Vi đề cử.
Chuyện suất tham gia thì nhỏ nhưng chuyện mất mặt thì lớn.
Vì vậy ngay khi biết bị người khác thay thế, cô ta lập tức mượn cớ gây chuyện, muốn phong sát Minh Vi trong toàn ngành. Nào ngờ lần này bà nội – người luôn chiều chuộng cô ta trước nay – lại bất ngờ không cho phép làm vậy, còn phạt cô ta cấm túc một thời gian dài. Hôm nay phải khó khăn lắm mới có được cơ hội ra ngoài tham gia dạ tiệc từ thiện, ai ngờ vừa bước vào đã chạm mặt Tống Vãn Huỳnh.
Giữa nơi đông người, sắc mặt Tô Mạn Hi thay đổi liên tục. Cô ta siết chặt ly rượu cao chân trong tay, cố kìm nén để nụ cười gượng gạo trên mặt không sụp đổ thành cơn giận dữ.
“Tống Vãn Huỳnh, tôi khách sáo với cô vài câu mà cô lại được đà lấn tới à? Đừng tưởng cô gả cho Văn Nghiên rồi thì muốn làm gì cũng được!”
“Anh ấy có ghét tôi hay không thì quan trọng gì?” – Tống Vãn Huỳnh nhún vai vẻ chẳng mấy quan tâm – “Còn chuyện muốn làm gì thì làm ấy, dù tôi không lấy Văn Nghiên tôi vẫn có thể muốn gì làm nấy. Cũng giống như cô là con gái nhà họ Tô, mở miệng một cái là muốn phong sát người ta. Tôi là con gái của Tống Chính Huy, cô làm được gì tôi?”
Tô Mạn Hi cười lạnh: “Cô bớt kiêu ngạo trước mặt tôi đi. Cô gả cho anh Văn như thế nào trong lòng cô rõ hơn ai hết. Người khác không biết, chẳng lẽ tôi lại không biết anh ấy ghét cô đến mức nào sao?”
Việc Tống Vãn Huỳnh gả cho Văn Nghiên thật ra chỉ có người nhà họ Văn và Tống Chính Huy biết rõ. Dù sao cũng là chuyện mất mặt, không thể để người ngoài biết để cười chê.
Tô Mạn Hi thật sự biết chuyện hay đang gài cô?
“Cô nói vậy là có ý gì?”
“Cô còn giả vờ không hiểu à? Tống Vãn Huỳnh, cũng chẳng trách anh Văn không thích cô. Có người đàn ông nào lại thích một người phụ nữ đầy tâm cơ như cô chứ? Cô không phải vì cố tình bày mưu tính kế để lên giường với anh ấy khi anh ấy say rượu trong khách sạn rồi ép cưới hay sao? Hôn nhân không có tình yêu thì duy trì được bao lâu? Cô đoán xem khi nào anh Văn sẽ chịu hết nổi và đòi ly hôn?”
“...” Đúng là chạm trúng chỗ đau. Điều Tống Vãn Huỳnh ghét nhất chính là có người nhắc lại chuyện “Tống Vãn Huỳnh giả mang thai ép cưới” trước mặt cô.
Cô không tin Tô Mạn Hi biết chuyện này là do Văn Nghiên nói, dù sao anh cũng là người có thể im lặng khi biết chuyện mang thai giả — lạnh lùng đến thế cơ mà.
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nhìn Tô Mạn Hi: “Cô biết rõ như vậy, chẳng lẽ là Văn Nghiên đích thân nói với cô?”
“Cô không cần quan tâm tôi biết bằng cách nào. Những chuyện tôi biết mà cô không biết còn nhiều lắm.”
Giả vờ giả vịt...
Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không để tâm đến lời cô ta: “Cô gọi một tiếng ‘anh Văn’ lại một tiếng ‘anh Văn’, nghe thân thiết ghê nhỉ?”
“Tất nhiên là thân rồi. Hồi du học ở nước ngoài, anh Văn là đàn anh của tôi, giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu: “Thì ra là vậy, vậy chắc quan hệ giữa cô và Văn Nghiên rất tốt nhỉ?”
“Tất nhiên. Hơn nữa anh tôi còn là bạn học của anh ấy, hai người là bạn thân thiết nhất.”
“Quan hệ tốt như thế, sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cô?”
Tô Mạn Hi cười lạnh: “Sao anh ấy phải nhắc đến tôi trước mặt cô? Trước kia ba chúng tôi thường xuyên chơi cùng nhau. Dù anh ấy cưới vợ rồi ít liên lạc hơn nhưng tôi tin tình cảm giữa chúng tôi sẽ không phai nhạt.”
“Vậy nếu không có tôi, cô và anh Văn chắc đã thành một cặp?”
Tô Mạn Hi sững người, vô thức liếc mắt nhìn về phía Văn Nghiên ở chỗ không xa.
Ánh mắt của Tô Mạn Hi đầy lưu luyến, Tống Vãn Huỳnh sao có thể không nhìn ra mối tình đơn phương ẩn giấu kia?
Nếu là người khác có lẽ cô còn cảm thấy áy náy. Nhưng đối diện là Tô Mạn Hi — người từng muốn phong sát Minh Vi, cô chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào cả.
Trước mặt người từng có xích mích với mình, cô tuyệt đối không thể thua.
“À, cô nói đúng, Văn Nghiên không thích tôi, anh ấy chẳng có tí tình cảm nào với tôi, làm sao sánh được với tình cảm sâu đậm của các người hồi du học. Nhưng mà biết sao được? Dù anh ấy không thích tôi, mỗi tối vẫn phải ngủ chung phòng chung giường với tôi. Dạ tiệc từ thiện thì bạn gái đi cùng cũng chỉ có thể là tôi. Chỉ cần tôi không đồng ý ly hôn, anh ấy chẳng thể làm gì khác được.”
Tống Vãn Huỳnh rất biết cách đâm trúng tim người.
Và rất không may, Tô Mạn Hi đã bị đâm trúng như cái rổ.
Cô ta tức đến run người: “Tống Vãn Huỳnh, cô đừng có đắc ý! Tôi không tin anh Văn sẽ mãi chịu đựng cô!”
“Anh ấy không chịu cũng phải chịu. Cả đời này tôi sẽ bám lấy anh ấy. Anh ấy không thích tôi cũng không sao, đẹp trai như vậy, ngày nào ngắm vài lần cũng thấy mãn nhãn. Cô nói xem có đúng không?” – Tống Vãn Huỳnh tỏ vẻ xin lỗi nhìn cô ta – “Thật ngại quá, đời này cô và anh Văn định sẵn là không có kết quả đâu. Đời này anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi. Nghe tôi khuyên một câu, cô xinh đẹp như vậy, gia thế tốt như vậy, đàn ông ngoài kia thiếu gì, sao cứ phải nhớ thương chồng người ta?”
Lời vừa dứt, eo cô bỗng bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt.
Tống Vãn Huỳnh giật mình, quay đầu lại thì thấy Văn Nghiên– người vừa còn đang uống rượu trong đám đông – giờ đã đứng ngay bên cạnh mình.
Văn Nghiên bình tĩnh nhìn cô: “Không phải đã nói là đừng chạy lung tung sao? Em đang nói gì đấy?”
“Em đang nói chuyện vui với cô Tô đây mà, nghe cô ấy kể chuyện quá khứ của hai người thú vị lắm.”
“Chuyện quá khứ?” – Văn Nghiên nhìn sang Tô Mạn Hi – “Chuyện quá khứ gì?”
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Văn Nghiên, lòng Tô Mạn Hi chua xót, nghiến răng nói: “Anh Văn, em chỉ là tiện miệng nói chuyện với cô ấy…”
Tống Vãn Huỳnh nhanh miệng: “Cô ấy nói hồi hai người du học, anh rất chăm sóc cô ấy, anh trai cô ấy lại là bạn thân nhất của anh, ba người hay chơi với nhau. Em nghe mà ghen tỵ ghê đó, tình cảm giữa ba người chắc là sâu đậm lắm.”
Cánh tay ôm eo cô siết chặt lại — là lời cảnh cáo của Văn Nghiên.
“Nói năng cho đàng hoàng.”
“Em đang nói đàng hoàng mà, đều là lời cô Tô nói với em đó.”
Văn Nghiên nhìn về phía Tô Mạn Hi: “Mạn Hi, chuyện quá khứ đã qua rồi, tôi thấy không cần thiết phải nhắc lại.”
Tô Mạn Hi cười khổ: “Đúng vậy, đều đã qua rồi. Em vốn cũng không muốn nhắc lại. Nhưng anh Văn, anh từng nói với em sau này muốn cưới một cô gái thế nào… anh nói sẽ cưới người mà anh yêu, anh còn nhớ những lời mình từng nói không?”
Văn Nghiên mặt không biểu cảm nhìn cô: “Tôi nói rồi, chuyện cũ không cần phải nhắc lại. Nếu không còn chuyện gì nữa, mời cô đi cho.”
Dù Văn Nghiên không trả lời thẳng nhưng câu nói đó đã là câu trả lời.
Tô Mạn Hi nhìn chằm chằm cánh tay anh đang ôm eo Tống Vãn Huỳnh: “Anh Văn, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, hà tất gì phải giả vờ trước mặt em?”
Văn Nghiên không nói gì.
Thái độ lạnh lùng đến mức khiến Tô Mạn Hi đỏ mắt, cô ta hung hăng liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh một cái: “Em biết rồi, em đi trước.”
Nói xong vội vã rời khỏi.
Thấy cô ta đã đi xa, Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Văn Nghiên nở nụ cười: “Người ta đi rồi, anh có thể bỏ tay khỏi eo tôi chưa anh Văn?”
“… Em không thể nói chuyện đàng hoàng được à?”
“Tôi nói rất đàng hoàng mà. Nói đi cũng phải nói lại, cô Tô kia vừa xinh đẹp vừa là đàn em của anh, lại môn đăng hộ đối, quan trọng nhất là luôn thầm yêu anh. Đến mức anh kết hôn rồi mà cô ấy vẫn không quên được. Mà cũng đúng thôi, anh ưu tú như vậy, có người nhớ mãi không quên cũng là chuyện bình thường. Tôi đây cũng ưu tú, chắc cũng có người nhớ mãi không quên.”