Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 124

Tống Vãn Huỳnh cũng chỉ tiện miệng khiêu khích một câu như vậy, hoàn toàn không ngờ Văn Nghiên lại nghe lọt tai.

Thế nhưng sau khi nghe xong, Văn Nghiên lại gật đầu như đang suy ngẫm: “Lý lẽ tuy có hơi lệch lạc nhưng em nói đúng.”

Anh tiếp tục giơ bảng.

“Văn tiên sinh ra giá hai mươi hai triệu!”

Tống Vãn Huỳnh vội tiếp thêm khí thế cho anh: “Cố lên cố lên! Quyết chiến với Tô Ngự đến cùng! Cho hắn biết anh không phải dạng dễ chọc!”

“Tô tiên sinh ra giá hai mươi hai triệu rưỡi!”

“Văn tiên sinh ra giá hai mươi ba triệu!”

“…”

Tô Ngự quả thực rất cố chấp, cắn chặt lấy Văn Nghiên không buông. Bất kể Văn Nghiên ra giá bao nhiêu, hắn đều có thể nhanh chóng đuổi kịp không chút do dự. Đến mức Tống Vãn Huỳnh cũng phải cảm thán: “Tô Ngự đối với Tô Mạn Hi thật sự không tệ.”

Bên kia, vẻ mặt Tô Ngự từ ban đầu thoải mái giờ đã chuyển sang cau mày lo lắng.

Quen biết Văn Nghiên bao lâu nay, hắn biết Văn Nghiên không phải loại người không chừa đường lui cho người khác, càng không phải kiểu ở chốn đông người lại khiến bạn bè mất mặt vì tranh giành lợi ích.

Viên kim cương hồng tuy hiếm nhưng giá cũng chưa đến mức quá đắt.

Sao lại phải đến mức này?

“Văn tiên sinh ra giá hai mươi tám triệu! Hai mươi tám triệu lần thứ nhất, hai mươi tám triệu lần thứ hai…”

Ngay lúc người chủ trì sắp gõ búa, Tô Mạn Hi sốt ruột thúc giục Tô Ngự: “Anh, sao anh không ra giá nữa? Nhanh lên!”

Trước sự giục giã của Tô Mạn Hi, Tô Ngự im lặng không nói gì.

“Hai mươi tám triệu lần thứ ba… thành giao!”

Tiếng búa gõ vang lên.

“Chúc mừng Văn tiên sinh đã thành công đấu giá được viên kim cương hồng do lão phu nhân Trần Bội Vân hiến tặng với giá hai mươi tám triệu. Xin cảm ơn Văn tiên sinh và bà Trần Bội Vân đã ủng hộ sự nghiệp từ thiện!”

Khán phòng thoáng chốc ngơ ngác, sau đó là tràng pháo tay vang dội.

Tống Vãn Huỳnh ngẩn người vài giây, nghe thấy tiếng vỗ tay thì vô thức quay sang nhìn Văn Nghiên: “Thành công rồi à?”

Văn Nghiên gật đầu.

Trái tim đang bình tĩnh của Tống Vãn Huỳnh bỗng đập mạnh, rõ ràng rất phấn khích nhưng vẫn cố giữ lấy chút lý trí còn sót lại không để sự vui mừng làm mình choáng váng. Hai tay cô nắm chặt lấy cánh tay Văn Nghiên kích động lắc lắc: “Thắng rồi! Viên kim cương hồng là của chúng ta rồi!”

Nhìn dáng vẻ vui mừng không giấu nổi của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên tựa người vào ghế, khóe môi khẽ cong khó mà che giấu niềm vui.

Cuộc đấu giá giữa Văn Nghiên và Tô Ngự đã đẩy không khí của buổi đấu giá từ thiện lên đến đỉnh điểm.

Tống Vãn Huỳnh, người vừa rồi còn ngáp ngắn ngáp dài giờ đã vô cùng tỉnh táo. Nhìn thấy Tô Mạn Hi ủ rũ không vui và Tô Ngự cau mày, tâm trạng cô càng thêm phấn chấn.

“Tiếp theo là một đôi hoa tai do tiểu thư Lâm Hoan Sơ hiến tặng. Cảm ơn cô Lâm đã ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện. Giá khởi điểm là mười vạn, mỗi lần ra giá không thấp hơn một vạn, bắt đầu đấu giá!”

Người chủ trì vừa giới thiệu xong đôi hoa tai tiếp theo thì bầu không khí đang sôi nổi đột nhiên tụt xuống tận đáy. Cả hội trường im phăng phắc, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn về một góc nào đó.

Cái tên Lâm Hoan Sơ khiến Tống Vãn Huỳnh sững sờ. Cô nhìn về phía góc phòng, thấy một cô gái có gương mặt thanh tú điềm đạm đang ngồi yên lặng mỉm cười nhìn về phía trước.

“Lâm Hoan Sơ? Là con gái của chủ tịch Lâm – người mới bị bắt gần đây phải không? Nhà họ chẳng phải phá sản rồi sao? Sao cô ta cũng tới đây?”

“Nghe nói vẫn chưa phá sản, Tô Ngự chẳng phải định mua lại công ty Lâm thị sao? Một cô gái thì trụ được bao lâu, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Tiếng xì xào vang lên khắp xung quanh, lúc này Tống Vãn Huỳnh mới hiểu ra – thì ra đó chính là Lâm Hoan Sơ.

Cô có ấn tượng khá sâu sắc với Lâm Hoan Sơ.

Trong tiểu thuyết, Lâm Hoan Sơ và Tô Ngự là một đôi, đi theo tuyến "đuổi theo vợ đến tận chân trời". Nhưng bất kể là khi Lâm thị bị thâu tóm hay lúc cô ấy bị cả ngành phong sát đến đường cùng thì Lâm Hoan Sơ vẫn chưa từng cúi đầu trước Tô Ngự.

Không ai ra giá.

Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một lúc rồi giơ bảng.

“Tống tiểu thư ra giá mười một vạn, còn ai ra giá không?”

Lâm Hoan Sơ nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh đang giơ bảng, sững người một lúc rồi mỉm cười dịu dàng với cô.

Nụ cười ấy như đánh trúng trái tim của Tống Vãn Huỳnh.

Một cô gái dịu dàng như vậy, vậy mà lại bị tên cẩu nam nhân Tô Ngự hành hạ đến mức đó.

Oán khí trong lòng Tống Vãn Huỳnh còn nặng hơn cả ma quỷ.

“Mười một vạn lần thứ nhất, mười một vạn lần thứ hai, mười một vạn lần thứ ba! Thành giao! Xin cảm ơn Tống tiểu thư và Lâm tiểu thư đã ủng hộ sự nghiệp từ thiện!”

Tiếng búa gõ vang lên, Tô Ngự quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hoan Sơ một cái sau đó hờ hững thu lại ánh mắt.

Minh Vi nghi ngờ liếc nhìn Lâm Hoan Sơ: “Em quen cô ấy à?”

Tống Vãn Huỳnh cười đầy ẩn ý: “Rất nhanh thôi chúng em sẽ quen nhau.”

Sự kiện nhỏ này không tạo nên sóng gió gì lớn. Chẳng bao lâu sau, chiếc trâm ngọc lục bảo do Văn phu nhân hiến tặng được đưa lên sàn đấu giá. Giá khởi điểm là năm mươi vạn, người chủ trì vừa giới thiệu xong thì âm thanh đấu giá liền vang lên không ngớt. Phần lớn là để nể mặt nhà họ Văn, giá đấu không ngừng được nâng lên. Cuối cùng chiếc trâm được một vị tiên sinh họ Trình mua với giá tám trăm ba mươi vạn.

Trước nụ cười thiện ý của vị tiên sinh họ Trình ấy, Văn Nghiên khẽ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc.

Sau đó Văn Nghiên liên tục ra tay mua liền hai món đồ, đều ở mức giá bảy con số. Minh Vi cũng mua một món, hơn một trăm vạn. Còn Tống Vãn Huỳnh thì dường như không mấy hứng thú, không giơ bảng thêm lần nào nữa.

Cho đến khi cô sắp ngủ gật, buổi tiệc từ thiện đã bước vào cao trào cuối cùng.

Người tổ chức dạ tiệc — Chung phu nhân — đã hiến tặng sợi dây chuyền trị giá hàng chục triệu mà bà từng đeo trong lễ cưới của mình. Giá khởi điểm là ba triệu.

Xuất thân của Chung phu nhân không thể xem thường, hậu thuẫn vững chắc nên những người được mời đến bữa tiệc đương nhiên đều ủng hộ. Rất nhanh chóng, sợi dây chuyền này đã vượt qua giá viên kim cương hồng trước đó.

“Ba mươi hai triệu! Triệu tiên sinh ra giá ba mươi hai triệu! Có ai ra giá cao hơn không?”

Suốt quá trình Văn Nghiên vẫn chưa từng giơ bảng khiến Tống Vãn Huỳnh không khỏi nghi ngờ — cho đến khi thấy anh từ tốn giơ tay.

“Bốn mươi triệu! Văn tiên sinh ra giá bốn mươi triệu! Cảm ơn Văn tiên sinh đã ủng hộ sự nghiệp từ thiện! Có ai ra giá cao hơn bốn mươi triệu không?”

Không ra tay thì thôi, ra tay một cái liền khiến người ta kinh ngạc.

Vì kiêng nể tài sản của nhà họ Văn, những người tham gia đấu giá tại hiện trường đều tự giác đặt bảng số của mình xuống.

Đã nể mặt thì cũng nể rồi, giờ mà còn tiếp tục tranh giá với Văn Nghiên thì đúng là bất lịch sự.

Tống Vãn Huỳnh vẫn luôn dõi theo động thái của Tô Ngự, ban đầu còn tưởng hắn sẽ lại chen ngang như lần đấu giá viên kim cương hồng, không ngờ sau khi Văn Nghiên ra giá, Tô Ngự lại ngoan ngoãn im lặng không giở trò gì nữa. Cuối cùng Văn Nghiên thuận lợi mua được chiếc vòng cổ do bà Chung quyên tặng với mức giá bốn ngàn vạn.

Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, bà Chung bước lên sân khấu tuyên bố tổng số tiền quyên góp được trong buổi dạ tiệc tối nay.

Đến đây, phần đấu giá của dạ tiệc từ thiện cũng chính thức khép lại viên mãn.

Tiếp theo là phần chụp ảnh và chúc mừng. Với tư cách là người có số tiền quyên tặng cao nhất đêm nay, Văn Nghiên được đích thân bà Chung đến cảm ơn và tận tay trao những món đồ anh đã đấu giá thành công.

“Văn Nghiên, rất cảm ơn sự ủng hộ của cháu dành cho sự nghiệp từ thiện tối nay. Sau này tôi sẽ thành lập một quỹ từ thiện, nếu cháu có hứng thú, hoan nghênh cháu tham gia.”

Văn Nghiên đưa tay bắt tay bà Chung: “Vinh hạnh của cháu.”

“Còn cả chúng cháu nữa!” Tống Vãn Huỳnh cười nói: “Bác Chung, cháu và chị Minh Vi cũng rất quan tâm đến quỹ từ thiện của bác, đừng quên bọn cháu nhé!”

Bà Chung bật cười: “Được, nhất định không quên các cháu đâu. Sau này tôi sẽ bảo nhân viên liên hệ với mấy cháu được không?”

“Dạ được ạ.”

Sau khi bà Chung rời đi, Văn Nghiên nhận lấy hộp trang sức từ tay một trong những nhân viên đứng cạnh rồi đưa cho Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh đang đảo mắt khắp nơi tìm bóng dáng của Lâm Hoan Sơ thì thấy một chiếc hộp quà tinh xảo đưa đến trước mặt, cô ngơ ngác nhìn Văn Nghiên: “Gì thế?”

“Của em.”

“Của tôi? Là đôi bông tai à?”

Tống Vãn Huỳnh mở hộp ra, chỉ thấy ở giữa chiếc hộp trang sức vô cùng tinh xảo là viên kim cương hồng lấp lánh rực rỡ. Cô còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Văn Nghiên lại đưa viên kim cương hồng này cho mình thì đã thấy Lâm Hoan Sơ ở đằng xa sắc mặt u ám bước ra ngoài.

Không kịp nghĩ nhiều, cô vội đóng nắp hộp lại, tiện tay nhét trả lại cho Văn Nghiên rồi sải bước chạy theo hướng Lâm Hoan Sơ.

Nhìn viên kim cương chưa kịp trao đi vẫn nằm trong tay mình, Văn Nghiên đứng đó ngẩn người một lát, sau khi phản ứng lại thì chỉ biết nhìn bóng lưng bước nhanh không thèm ngoái đầu của Tống Vãn Huỳnh mà bất đắc dĩ thở dài.

Bình Luận (0)
Comment