Sau khi dạ tiệc từ thiện kết thúc, từng nhóm người lục tục rời khỏi hội trường, cũng có vài người vẫn đang nán lại trò chuyện.
Lâm Hoan Sơ đứng ở một góc lặng lẽ nhìn về phía Chung phu nhân đang trò chuyện cách đó không xa.
Cha bị bắt vào tù, công ty đối mặt với nguy cơ phá sản, mọi áp lực đều đổ dồn lên vai cô. Tất cả những gì có thể đem bán thì một tháng trước đã bán sạch. Cô phải tốn biết bao công sức mới có được tấm vé tham dự buổi đấu giá từ thiện lần này. Thứ duy nhất có thể lấy ra làm đấu giá chỉ còn lại đôi hoa tai kia.
Cô dồn hết hy vọng vào Chung phu nhân, mong bà có thể nể tình cũ với mẹ cô mà giúp đỡ Lâm thị một phen.
Thấy Chung phu nhân đã trò chuyện xong, Lâm Hoan Sơ bước nhanh tới: “Dì Chung, chào dì ạ.”
Chung phu nhân hơi kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, mỉm cười nói: “Hoan Sơ à, cháu tìm dì có việc gì sao?”
“Dì Chung, là thế này ạ, cháu có chút chuyện liên quan đến công ty muốn thưa với dì…”
Biết Lâm Hoan Sơ đến vì chuyện này, Chung phu nhân khẽ thở dài, ngắt lời cô áy náy nói: “Dì và mẹ cháu là bạn lâu năm, khi cha cháu vừa gặp chuyện, vì nể mặt mẹ cháu mà dì đã giúp rất nhiều. Những gì có thể giúp dì đều đã giúp rồi. Đến lúc này, dì thực sự bất lực.”
“Dì Chung, cháu biết dì đã giúp cháu rất nhiều nhưng giờ xin dì giúp thêm một lần nữa thôi, cháu thật sự không còn đường lui nữa rồi. Nếu dì không giúp cháu, cháu thật sự không biết phải làm sao…”
“Hoan Sơ, vì dì là bạn cũ của mẹ cháu nên mới nói thẳng, cách duy nhất để giữ lại công ty là tìm một người sẵn sàng thu mua Lâm thị. Vạn Thịnh chẳng phải đã đưa ra lời đề nghị sao? Dì thấy Vạn Thịnh cũng khá ổn, cháu có thể bàn lại với Tô Ngự.”
Nhắc đến Tô Ngự, khóe môi Lâm Hoan Sơ khẽ gượng cười. Đang định nói thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Chung phu nhân.”
“Tô Ngự, vừa rồi chúng tôi còn nhắc đến cháu. Cảm ơn cháu hôm nay đã ủng hộ cho sự kiện từ thiện.”
“Đó là việc cháu nên làm.” Tô Ngự mỉm cười: “Không biết Chung phu nhân nhắc đến cháu vì chuyện gì?”
“Trước đây tôi có nghe nói cháu đang định thu mua Lâm thị?”
Tô Ngự liếc nhìn Lâm Hoan Sơ rồi gật đầu.
“Với tình hình hiện tại của Lâm thị, được Vạn Thịnh thu mua là lựa chọn tốt nhất. Hoan Sơ, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ, so với việc phá sản lựa chọn này không phải tệ nhất đúng không?”
Lúc này có nhân viên đến thì thầm gì đó vào tai Chung phu nhân.
Bà quay sang Lâm Hoan Sơ: “Dì còn có việc, hai đứa cứ từ từ nói chuyện.”
Chung phu nhân rời đi, sắc mặt Lâm Hoan Sơ lập tức sa sầm, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Tô Ngự tháo kính gọng vàng xuống, nói: “Lâm Hoan Sơ, cô nghĩ ngoài tôi ra còn ai sẵn lòng tiếp nhận Lâm thị sao?”
“Tô Ngự, anh đừng tưởng tôi không biết chuyện công ty thành ra thế này phía sau có bàn tay của anh nhúng vào.”
“Thì sao?” Tô Ngự cười lạnh, “Bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là cầu xin tôi, hiểu không?”
“Anh!” – từ xa Tô Mạn Hi đi tới, vừa đi vừa cằn nhằn: “Anh làm gì vậy? Còn chưa đi à? Ơ, Lâm Hoan Sơ?” Cô ta liếc từ đầu đến chân Lâm Hoan Sơ rồi bật cười khinh bỉ: “Lâm thị sắp phá sản rồi mà cô vẫn rảnh đến dự dạ tiệc từ thiện, thật không hiểu sao Chung phu nhân còn mời cô đến. Mà đến thì cũng chỉ quyên góp mỗi đôi hoa tai, thật mất mặt. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Lâm thị sắp phá sản, có thể quyên đôi hoa tai đã là cố gắng lắm rồi.”
Tô Mạn Hi vốn đã không ưa gì Lâm Hoan Sơ.
Trước kia lúc nào cũng bị đem ra so sánh với cô ta, lúc đi học thì bị so điểm số, lớn lên thì so nhan sắc năng lực, cái gì cô ta cũng thua kém.
Nhưng giờ thì sao chứ? Lâm Hoan Sơ hiện tại ngay cả một sợi tóc của cô cũng không bằng.