Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 126

“À đúng rồi anh, anh không phải định thu mua Lâm thị sao? Sao lại thế này, từ khi nào công ty mình lại thu cả rác rưởi vào vậy? Nhưng nếu cô chịu cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ miễn cưỡng bảo anh tôi thu mua công ty nhà cô cũng được.”

Đối mặt với lời mỉa mai, Lâm Hoan Sơ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không để tâm đến lời của Tô Mạn Hi bình tĩnh nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

“Ở đây bắt xe không dễ đâu, có cần bọn tôi đưa cô về không?”

“Không cần.”

Lâm Hoan Sơ hít sâu một hơi rồi rảo bước ra ngoài. Tuy buổi dạ tiệc từ thiện lần này không giải quyết được vấn đề của cô nhưng cô không hối hận khi đến đây. Ít nhất cô đã cố gắng hết sức, sau này nhớ lại ngày hôm nay, cô cũng không cảm thấy nuối tiếc.

Không xa, Tống Vãn Huỳnh sải bước đi tới chỗ cô.

“Cô Lâm!”

Lâm Hoan Sơ dừng bước quay đầu nhìn lại.

Cô biết Tống Vãn Huỳnh, không chỉ vì gần đây cô ấy nổi tiếng nhờ một chương trình thực tế phát sóng rầm rộ mà còn vì cô là con gái của Tống Chính Huy.

“Cô Tống, chào cô, cảm ơn cô đã giúp tôi giải vây trong buổi đấu giá hôm nay.”

“Đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Vãn Huỳnh được rồi,” Tống Vãn Huỳnh đứng trước mặt cô, “Tôi cũng không gọi cô là cô Lâm nữa, nghe xa lạ lắm. Cô lớn hơn tôi hai tuổi, tôi gọi cô là chị Hoan Sơ nhé.”

Trước sự thân thiện của Tống Vãn Huỳnh, Lâm Hoan Sơ mỉm cười khẽ gật đầu, “Được, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Lúc nãy tôi đấu giá được đôi hoa tai của chị, cố tình mang đến để trả lại.” Nói rồi cô đưa hộp quà nhận từ nhân viên cho Lâm Hoan Sơ.

Nhìn chiếc hộp xinh đẹp trước mặt, Lâm Hoan Sơ hơi ngẩn người rồi mỉm cười: “Cô đã đấu giá thành công thì đó là của cô rồi.”

Đây là món đồ kỷ niệm của mẹ Lâm Hoan Sơ để lại. Dù gia cảnh sa sút thì cô cũng chưa từng có ý định bán đi. Đó cũng là thứ duy nhất giúp cô có tư cách bước vào buổi dạ tiệc này.

“Tôi có xem mặt trong của hoa tai, bên trong khắc một chữ ‘Sơ’, chắc đây là quà bố mẹ chị đặt làm riêng cho chị đúng không?”

Lâm Hoan Sơ thoáng áy náy: “Xin lỗi, đây là món đồ duy nhất tôi có thể mang ra, dù có khắc chữ… nếu cô thấy phiền thì tôi có thể—”

“Tôi không thấy phiền, tôi chỉ nghĩ nếu hoa tai này có khắc chữ, chắc chắn là quà đặt riêng của bố mẹ chị. Làm sao tôi có thể giữ một món đồ nhiều kỷ niệm như vậy được? Dù sao mục đích của tôi là làm từ thiện, tiền đã quyên góp rồi còn hoa tai thì nên trả lại cho chủ nhân của nó.”

Nhìn hộp quà mà Tống Vãn Huỳnh đưa ra, Lâm Hoan Sơ khẽ cười nhưng không nhận lấy: “Cô Tống…”

“Gọi tôi là Vãn Huỳnh đi.”

“Được rồi, Vãn Huỳnh, tuy tôi không biết vì sao cô làm vậy nhưng tôi thực sự không thể nhận lại đôi hoa tai đó. Cảm ơn cô vì tấm lòng.”

“Được thôi.” Tống Vãn Huỳnh không cố chấp, “Chị chuẩn bị về nhà à? Để tôi đưa chị về nhé.”

“Không cần đâu, tôi bắt taxi là được.”

Tống Vãn Huỳnh hơi thất vọng: “Chị à, chẳng lẽ chị không nhìn ra là tôi cố tình muốn làm quen với chị, muốn kết bạn với chị sao?”

Lời nói thẳng thắn như thế khiến Lâm Hoan Sơ không khỏi ngẩn người, nhưng cô phải thừa nhận rằng sự chân thành này có sức lay động hơn bất kỳ chiêu trò nào.

“Tôi biết, nhưng tôi nghĩ cô không nên kết bạn với tôi thì hơn. Gần đây tất cả những ai dính dáng đến tôi đều gặp vận xui.”

“Sao lại thế! Không phải chị xui xẻo, là có kẻ tiểu nhân đang giở trò thôi…”

Nói đến “tiểu nhân” thì tiểu nhân xuất hiện.

Từ khóe mắt, Tống Vãn Huỳnh thấy Tô Ngự và Tô Mạn Hi sóng đôi bước tới. Cô nhanh chóng đứng chắn trước mặt Lâm Hoan Sơ che cô lại.

“Bảo sao dù có phải bán cả nhà cũng muốn đến dạ tiệc từ thiện, thì ra là muốn tạo quan hệ khắp nơi,” Tô Mạn Hi nhìn Lâm Hoan Sơ bằng ánh mắt kiêu ngạo, “Anh, chắc mình không cần phải thu rác nữa, có vẻ có người rất hứng thú với rác đấy.”

Tô Ngự mặt lạnh không nói gì.

Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Lâm Hoan Sơ: “Chị Hoan Sơ, tôi nói thật nhé, tôi biết giả tiếng chó sủa đấy, chị có muốn nghe không?”

Lâm Hoan Sơ ngẩn người.

“Tôi giả thử cho chị nghe nha,” Tống Vãn Huỳnh hắng giọng, “Bảo sao dù có phải bán cả nhà cũng muốn đến dạ tiệc từ thiện, thì ra là muốn tạo quan hệ khắp nơi… Chị Hoan Sơ, chị thấy tôi giả giống không?”

Lâm Hoan Sơ không nhịn được phì cười thành tiếng.

Mặt Tô Mạn Hi tái mét: “Tống Vãn Huỳnh! Cô có ý gì?”

“Tôi có ý gì chẳng lẽ cô không hiểu? Nhanh như vậy đã không hiểu tiếng người rồi à?”

“Cô… Tống Vãn Huỳnh!” Tô Mạn Hi tức giận định cãi lại thì thấy Văn Nghiên và Minh Vi bước đến, cô ta vội lên tiếng: “Anh Văn, anh có thể quản cô ta một chút được không? Cô ta nói toàn mấy lời vô giáo dục!”

Văn Nghiên lạnh lùng nhìn Tô Mạn Hi: “Tôi không thấy vợ tôi có gì sai, cũng không thấy cô ấy thiếu giáo dục. Giữa chốn đông người ồn ào gây chuyện, rốt cuộc là ai không có giáo dục?”

“Anh… các người ai cũng bắt nạt em!” Tô Mạn Hi túm lấy tay Tô Ngự, “Anh! Anh nói gì đi chứ!”

Gương mặt Tô Ngự tối sầm lại: “Bảo sao cô luôn không muốn để Vạn Thịnh thu mua, thì ra đã có dự tính khác.” Anh ta nhìn sang Văn Nghiên, “Văn Nghiên, nể tình bạn bè bao năm, tôi hy vọng cậu đừng can thiệp vào chuyện của Lâm thị.”

Văn Nghiên không lên tiếng.

“Nhưng dù cậu có can thiệp cũng vô ích, Lâm thị, tôi nhất định sẽ lấy cho bằng được!” Dứt lời, Tô Ngự liếc Lâm Hoan Sơ một cái rồi quay người bỏ đi.

Sau khi Tô Ngự và Tô Mạn Hi rời đi, Tống Vãn Huỳnh mới quay lại nhìn Lâm Hoan Sơ đang tái nhợt mặt mày, “Chị Hoan Sơ, chị không sao chứ?”

Lâm Hoan Sơ gượng cười lắc đầu: “Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi không sao.”

“Chị đừng lo, tôi biết chị không muốn để Tô Ngự thu mua công ty, vậy chị thấy Trung Tuấn thì sao?”

“Trung Tuấn?”

“Đúng vậy, dù gì cũng là thu mua, thực lực của Trung Tuấn không hề kém Vạn Thịnh. Những công ty khác có thể sợ không dám đối đầu với Vạn Thịnh nhưng Trung Tuấn thì dám!” Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Văn Nghiên, “Anh thấy đúng không?”

Văn Nghiên hơi nhíu mày: “Em muốn thu mua Lâm thị sao?”

“Không được à?”

“Chuyện lớn thế này em nên về bàn lại với ba đã.”

Lâm Hoan Sơ mỉm cười: “Cô Tống, cảm ơn cô, thật lòng cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi tối nay. Còn chuyện công ty tôi sẽ tìm cách khác.” Rõ ràng cô không coi lời của Tống Vãn Huỳnh là thật.

“Tôi nói nghiêm túc đấy, chị Hoan Sơ, chị cứ yên tâm, về đến nhà tôi sẽ bàn với ba ngay, ông ấy nhất định sẽ đồng ý!”

Đúng lúc đó Minh Vi bước ra nói: “Được rồi được rồi, Vãn Huỳnh, chuyện này em cứ về bàn bạc với ba em trước rồi hãy tính tiếp.”

“Cũng đúng,” Tống Vãn Huỳnh lấy điện thoại ra, “Chị Hoan Sơ, chị thêm WeChat với tôi đi, có tin gì tôi sẽ báo chị ngay.”

“Được.” Lâm Hoan Sơ cũng lấy điện thoại ra, hai người cùng nhau thêm WeChat.

Tống Vãn Huỳnh vốn định đưa Lâm Hoan Sơ về nhà nhưng bị cô khéo léo từ chối nhiều lần nên chỉ đành đứng nhìn cô bắt xe về.

Trên đường về, Tống Vãn Huỳnh vừa đi vừa nghĩ đến cốt truyện sau này của Lâm Hoan Sơ.

Lâm thị bị Vạn Thịnh thu mua, vì cha mình mà Lâm Hoan Sơ buộc phải qua lại với Tô Ngự, trở thành tình nhân, bị sỉ nhục. Dù cuối cùng Tô Ngự có hối hận theo kiểu “truy thê hỏa táng tràng” thì Lâm Hoan Sơ cũng không tha thứ cho anh ta.

Càng nghĩ nắm tay của Tống Vãn Huỳnh càng siết chặt.

Cô ghét nhất kiểu đàn ông trong mấy tiểu thuyết "truy thê hỏa táng tràng" này — kẻ chuyên bắt nạt làm nhục phụ nữ thì có tư cách gì làm đàn ông chứ!

“Vãn Huỳnh, sao tự dưng em lại hứng thú với cô Lâm này thế?”

“Trước đây em từng nghe một số chuyện về nhà họ Lâm, cảm thấy cô ấy thật tội nghiệp,” nói rồi Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn Văn Nghiên bên cạnh vẻ đầy bất bình, “Anh quen bạn kiểu gì vậy, bắt nạt con gái mà cũng gọi là đàn ông sao!”

Văn Nghiên nhướng mày, ánh mắt rất rõ ràng: “Liên quan gì đến tôi?”

“Tô Ngự đúng là sao chổi! Tôi nói cho anh biết, sau này anh nên tránh xa anh ta một chút, cắt đứt luôn đi! Cả hai anh em họ đều không phải người tốt!”

“Sao chổi?” Minh Vi khó hiểu: “Ý em là gì?”

“Chị Minh Vi chị thử nghĩ mà xem, trước khi gặp Tô Ngự, Lâm Hoan Sơ là thiên kim tiểu thư chính hiệu sống trong nhung lụa chẳng thiếu thứ gì. Gặp Tô Ngự xong, công ty xảy ra chuyện, cha bị bắt, nhà họ Lâm sắp phá sản, không phải vì Tô Ngự là sao chổi thì còn vì gì nữa? Là vì anh ta khắc chị ấy!”

“…” Minh Vi gật đầu, “Ừ, em nói cũng có lý.”

“Không được, ngày mai em nhất định phải nói chuyện rõ ràng với ba. Lâm thị vẫn có giá trị để thu mua, em tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào tay Tô Ngự!”

Bình Luận (0)
Comment