Về đến nhà đã là mười giờ rưỡi tối nhưng nhà họ Văn vẫn sáng đèn rực rỡ.
Văn lão tiên sinh và Văn Việt đang chơi cờ trong phòng khách.
Gần đây bệnh cũ của Văn lão tiên sinh tái phát — đó là chứng bệnh ông mắc từ hồi còn trẻ, cứ trời trở lạnh là chân lại đau đến mức không xuống giường được. Dạo gần đây bệnh mới đỡ hơn một chút.
Quân cờ đen trắng tranh đấu trên bàn cờ, hai người đánh ngày càng chậm lại.
Văn lão tiên sinh trấn tĩnh điềm đạm vững vàng ứng phó, nặng nề đặt một quân cờ xuống góc bàn:
“Bữa tiệc từ thiện lần này sao con không đi?”
Văn Việt khẽ cười, lập tức đặt một quân đen bên cạnh quân trắng của ông:
“Văn Nghiên và Vãn Huỳnh đã đi rồi, Minh Vi cũng đi, con đi hay không cũng đâu còn quan trọng? Huống chi bộ dạng con thế này, có đi cũng chẳng bằng không đi.”
Văn lão tiên sinh nhíu mày, không muốn nghe những lời tự ti của Văn Việt, nghiêm giọng trách mắng:
“Từ nhỏ ông đã dạy con, con người sống không chỉ dựa vào đôi chân. Con cũng chưa bao giờ là kẻ yếu đuối, đã ngồi xe lăn ba năm rồi, vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Ông không thấy hiện tại cũng khá tốt sao? Trước đây mẹ thường nói nhà mình vắng lặng quá, thiếu hơi người. Giờ con ở nhà cùng ông và mẹ, còn công ty thì đã có Văn Nghiên lo, ông cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.”
Văn lão tiên sinh trầm giọng hỏi:
“Gần đây con có để ý đến tình hình công ty không?”
“Có Văn Nghiên ở đó, con rất yên tâm.”
“Yên tâm?” Văn lão tiên sinh hừ lạnh. “Con thì yên tâm thật. Báo cáo tài chính nửa đầu năm nay ông mới xem mấy hôm trước, con cũng nên nhìn qua một chút.”
“Con xem rồi. Con thấy không có vấn đề gì cả. Trong lúc có mấy dự án lớn đang triển khai mà báo cáo vẫn đẹp thế, ông nên khen ngợi thằng bé mới đúng.”
Văn lão tiên sinh thở dài:
“Nó phụ trách mấy dự án đó, quá mạo hiểm.”
“Ông đã vất vả gầy dựng cơ nghiệp này thì Văn Nghiên cũng đang dốc toàn lực bảo vệ nó. Chỉ là cách làm của chúng con không giống nhau. Thằng bé ngày ngày đi sớm về muộn cũng chỉ vì muốn giữ gìn sản nghiệp ông để lại. Nếu không phải nhờ em ấy, Văn thị bây giờ đã ra sao ông còn rõ hơn cả con. Đã là người một nhà cần gì phải nói những lời phủi tay như vậy. Ông nên tin tưởng và ủng hộ thằng bé chứ không phải nghi ngờ.”
Văn lão tiên sinh im lặng.
“Ông à, đã giao toàn quyền rồi thì nên để em ấy toàn quyền hành động. Con biết Văn thị là tâm huyết cả đời của ông, ông không muốn thấy nó suy tàn. Nhưng thời thế đã khác rồi, thế hệ trẻ tụi con suy nghĩ và cách làm việc cũng không giống trước. Theo con thấy, mấy dự án mà Văn Nghiên đang làm rất có triển vọng, hướng đi cũng đúng. Nếu là con, có lẽ con cũng sẽ làm vậy.”
“Con cũng sẽ làm vậy?” Văn lão tiên sinh lắc đầu cười, “Con là do chính tay ông dạy dỗ, con làm việc thế nào ông còn không rõ sao?”
“Suy cho cùng, ông không hài lòng với Văn Nghiên là vì không hài lòng với cách làm của em ấy. Ông còn nhớ không? Hồi nhỏ ông thương thằng bé nhất, năm lớp 11 con lén dẫn em ấy ra ngoài chơi qua đêm không về, hôm sau ông phạt con quỳ lâu như vậy. Vậy mà em ấy chỉ cần khóc một chút là ông tha luôn. Giờ thì lại quá khắt khe với thằng bé làm gì?”
Quân cờ đặt xuống sau một hồi lưỡng lự, Văn lão tiên sinh hơi mất tập trung, sau khi đi xong thì nhìn Văn Việt:
“Ông nghiêm khắc với thằng bé còn chưa bằng một phần của con.”
“Vậy là ông cũng thừa nhận mình nghiêm khắc với em ấy rồi phải không?”
“…”
Văn Việt hạ một quân đen:
“Ông nội, ông thua rồi.”
Văn lão tiên sinh sững người khi nghe vậy, nhìn lại bàn cờ mới nhận ra mình đã thua. Ông ngẩn người buông quân cờ trong tay, sắc mặt nặng nề:
“Không tồi, hậu sinh khả úy.”
“Con chỉ mới thắng ông một ván cờ mà ông đã khen con. Vậy mà Văn Nghiên làm tốt như thế sao chẳng thấy ông khen lấy một câu?”
Văn lão tiên sinh lạnh nhạt liếc nhìn anh:
“Được rồi, dọn cờ đi.”
Văn Việt không nói thêm, ngoan ngoãn thu hết quân cờ trắng đen vào hộp.
Chưa kịp thu xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng nói chuyện.
Tống Vãn Huỳnh lải nhải kể chuyện với Minh Vi suốt cả đường về miệng không ngừng nghỉ. Vừa bước vào nhà thấy Văn lão tiên sinh đang ngồi ở phòng khách cô liền ngạc nhiên hỏi:
“Ông ơi, chân ông đỡ rồi ạ? Có thể xuống giường được rồi sao?”