“Hôm nay đỡ hơn rồi, thế nào, buổi tiệc từ thiện có vui không?”
“Cũng ổn ạ, hôm nay đã đấu giá được khá nhiều thứ. Mẹ đâu rồi ạ? Ngủ rồi ạ?”
“Vẫn chưa.” Văn phu nhân từ trên lầu đi xuống, “Đợi các con mãi đến giờ, sao về muộn thế?”
Tống Vãn Huỳnh cười hì hì khoác tay Văn phu nhân, “Dạ, sau tiệc bọn con nán lại một lúc nên về trễ một chút. Mẹ ơi, Văn Nghiên đã đấu giá được chiếc vòng cổ của bác Chung rồi ạ!”
“Vậy à?”
Văn Nghiên đưa chiếc hộp tinh xảo đựng vòng cổ của bà Chung cho Văn phu nhân.
Trước khi đi dự tiệc, Văn phu nhân đã dặn Văn Nghiên nhất định phải đấu giá được chiếc vòng đó. Mở hộp ra xem, bà hài lòng gật đầu nói với Văn Nghiên: “Cực cho con rồi.”
“Đây là việc con nên làm.” Nói xong Văn Nghiên lại đưa thêm một hộp quà khác cho Văn lão tiên sinh: “Ông nội, đây là nghiên mực Thiên Lý Giang Sơn đồ do bậc thầy nghiên mực Chung Phỉ chế tác. Con nhớ ông có sưu tầm vài món của ông ấy nên con đã đấu giá về cho ông.”
“Thiên Lý Giang Sơn đồ?” Văn lão tiên sinh nhận lấy, nhìn nghiên mực mới tinh trong hộp quà hài lòng gật đầu: “Không tệ, còn nhớ điều này, hôm nay các cháu vất vả rồi, nghỉ sớm đi.”
Ở bên cạnh Văn Việt lặng lẽ thu dọn bàn cờ, khóe miệng khẽ cong lên.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tống Vãn Huỳnh vừa tắm nước nóng xong, lười biếng bước ra khỏi phòng tắm.
Trải qua một buổi tối k*ch th*ch và tập trung cao độ, khi thả lỏng ra thì cả người chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Giờ phút này, điều duy nhất cô muốn làm là nằm xuống ngủ một giấc thật ngon. Vừa ngáp liên tục cô vừa mơ màng leo lên giường.
Vừa nhắm mắt lại, chợt như nhớ ra điều gì đó, cô bật dậy bước đến bàn trang điểm. Nhìn hộp quà tinh xảo đặt trên bàn, bên trong là viên kim cương hồng lấp lánh rực rỡ, bên cạnh còn có một tờ giấy nhắn, trên đó viết: Tặng em món quà nhỏ.
Tống Vãn Huỳnh đứng sững.
Tặng em món quà nhỏ.
Tặng ai? Ai tặng?
Tống Vãn Huỳnh đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh Văn Nghiên treo trên tường.
Văn Nghiên tặng cô món quà nhỏ?
Cô cúi đầu xác nhận lại lần nữa — thật sự là anh tặng cô ư?
Anh tặng cô viên kim cương hồng đó thật ư?
Món quà đắt tiền như vậy lại tùy tiện tặng cô?
Vô duyên vô cớ tặng quà, không phải gian thì cũng là trộm — Văn Nghiên không phải đang âm mưu gì đấy chứ?
Nhưng một người có thể tặng kim cương hồng thì có thể là người xấu sao?
Đang mê mẩn ngắm nhìn thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tống Vãn Huỳnh giật mình, vội đặt viên kim cương về chỗ cũ, giả vờ như không có chuyện gì bước lại giường nằm xuống.
Cửa phòng mở ra, Văn Nghiên mặc đồ ngủ bước vào.
Anh liếc nhìn cô gái trên giường đã “ngủ say” sau đó đi vào phòng thay đồ, ánh mắt lướt qua mẩu giấy nhắn và hộp quà trên bàn trang điểm — rõ ràng đã bị động qua. Anh nhướn mày, cười khẽ không nói gì.
Ánh đèn ngủ nơi đầu giường mờ nhạt. Tống Vãn Huỳnh nhắm mắt nhưng trong đầu toàn là hình ảnh viên kim cương hồng đó. Cô len lén hé mắt liếc sang người bên cạnh — Văn Nghiên nằm yên, vẻ mặt điềm tĩnh, hơi thở đều đặn chắc là đã ngủ rồi.
Chỉ cần nghĩ đến viên kim cương, khóe môi Tống Vãn Huỳnh lại cong lên. Càng nghĩ trong lòng lại càng râm ran, ngứa ngáy chẳng tài nào ngủ nổi.
Thôi, để mai hỏi cũng được…
Tống Vãn Huỳnh, nhịn đi!
Viên kim cương vẫn nằm đó, có chạy được đâu. Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, gấp làm gì.
Cô hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại, cố gắng đi vào giấc ngủ. Không được nghĩ nữa.
Nhưng… viên kim cương thật sự quá đẹp! Thật sự rất muốn sờ lại lần nữa, nhìn lại lần nữa.
Tống Vãn Huỳnh cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Không biết đã nằm bao lâu, cuối cùng cô mở mắt.
“Văn Nghiên.” Trong bóng tối lờ mờ, cô quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng yên tĩnh của anh, khẽ gọi bằng giọng thật nhỏ: “Anh ngủ chưa?”
Văn Nghiên không đáp.
“Ngủ nhanh thế à?” Tống Vãn Huỳnh lại rướn người sát lại thì thầm: “Còn trẻ mà sao lại ngủ nhanh thế được chứ…”
Hơi thở ấm nóng lướt qua tai, cổ anh khẽ rùng mình như có dòng điện tê tê chạy qua, giọng nói nhỏ nhẹ len lỏi vào tai Văn Nghiên.
Văn Nghiên mở mắt: “Đêm hôm không ngủ gọi tôi làm gì?”
Tống Vãn Huỳnh giật mình: “Anh chưa ngủ à?”
Văn Nghiên: “Còn trẻ mà sao lại ngủ nhanh thế được.”
“Không ngủ được thì đừng ngủ nữa!”
“Em có chuyện muốn nói với tôi?”
“Cũng không hẳn là chuyện gì lớn…”
Văn Nghiên nhắm mắt lại: “Vậy thì để mai nói.”
“…” Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, “Hôm nay trong buổi đấu giá từ thiện, viên kim cương hồng mà anh đấu giá, tôi thấy anh đặt lên bàn trang điểm rồi… anh tặng tôi thật à?”
“Ừ.”
Tống Vãn Huỳnh cố giấu nụ cười nơi khóe môi, “Sao lại tặng tôi viên kim cương đắt như vậy? Quà quý giá như thế tôi không thể nhận được.”
Văn Nghiên mở mắt quay sang nhìn cô: “Chắc chắn không nhận?”
Tống Vãn Huỳnh chớp chớp mắt ra vẻ khó xử, “Không tiện đâu… Vô duyên vô cớ tặng món đồ đắt giá như thế, tôi không làm gì đáng giá, tôi thật sự không nhận được đâu, anh lấy lại đi.”
Dáng vẻ cố làm ra vẻ khó xử của cô trong mắt Văn Nghiên vô cùng ngốc nghếch nhưng anh cũng chiều theo, trầm ngâm nói: “Thật sự không nhận à? Vậy thì mai tôi hỏi mẹ xem bà có thích không.”
“…” Xong rồi, đi quá đà rồi.
“Nhưng mẹ chắc cũng sẽ không nhận, chắc lại bảo tôi tặng lại cho em.”
Mắt Tống Vãn Huỳnh sáng rực.
“Mẹ vẫn hay nhắc tôi, bảo tôi kết hôn rồi mà chưa tặng em được món quà ra hồn. Trong khi em thì tặng tôi một chiếc kẹp cà vạt. Nên giờ tôi tặng em một món cũng hợp lý. Em không nhận thì mai mẹ lại mắng tôi. Nhận đi.”
Tống Vãn Huỳnh nhăn mày, “Nhưng cái kẹp của tôi đâu có đáng bao nhiêu, chỉ có mười ba ngàn, viên kim cương của anh tới hai mươi tám triệu, chênh lệch nhiều quá, không hợp lý.”
“Chiếc kẹp là món quà đầu tiên em mua từ khoản thưởng sau khi đi làm. Quà tặng quan trọng ở tấm lòng không phải giá tiền.”
“Nhưng mà…”
“Trước đây tôi đã nói rồi, chúng ta là vợ chồng, của tôi cũng là của em.”
“Ừm… được thôi, anh đã nói vậy rồi thì tôi nhận nhé!” – từ chối nữa thì bất lịch sự quá.
Tống Vãn Huỳnh bật dậy xuống giường đi đến bàn trang điểm trong phòng thay đồ, cầm lấy viên kim cương hồng trong hộp quà, bề ngoài thì bình tĩnh như không có gì nhưng trong lòng thì phấn khích đến mức như lăn lộn cả lên.
Đẹp quá chừng.
Làm gì có ai lại không thích kim cương cơ chứ.
Huống hồ đây còn là viên kim cương hồng mà người ta bỏ ra hai mươi tám triệu tệ tranh đấu mới có được.
Cô yêu thích đến mức không rời tay nổi.
Văn Nghiên đi tới phía sau cô khẽ nói: “Tôi cho em xem cái này.”
Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại, “Cái gì vậy?”
Văn Nghiên tắt đèn trong phòng, nhận lấy viên kim cương hồng trong tay cô, lấy ra một cây bút laser chiếu ánh sáng từ mặt trên của viên kim cương, ngay lập tức, ánh sáng khúc xạ từ viên kim cương hồng tỏa ra tạo thành một mảng chấm sáng dày đặc phủ lên tường xung quanh, vừa huyền ảo vừa lãng mạn.
Tống Vãn Huỳnh bị cảnh tượng đó thu hút hoàn toàn, nhất thời ngẩn ngơ quên cả chớp mắt, khóe môi vô thức cong lên, “Đẹp quá đi mất.”
Nhưng Văn Nghiên không hề nhìn ánh sáng đó, anh chỉ nhìn Tống Vãn Huỳnh với nụ cười rạng rỡ bên cạnh, cảm thấy cô còn rực rỡ hơn cả ánh sáng mà viên kim cương tỏa ra.