Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân thật sự quá mức chưa từng trải, chỉ một viên kim cương hồng nhỏ bé cũng đủ khiến cô phấn khích đến mức suýt nữa thao thức cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là chín giờ, Văn Nghiên sớm đã đến công ty làm việc. Cô lười biếng nằm trên giường lấy lại tinh thần, nhớ đến những vệt sáng lung linh phản chiếu từ viên kim cương tối qua, khóe miệng không kiềm được cong lên.
Tối qua tại buổi đấu giá, cô hoàn toàn không nghĩ rằng Văn Nghiên sẽ tặng viên kim cương hồng đó cho mình.
Trong suy nghĩ của cô, dù cô và Văn Nghiên là vợ chồng nhưng anh là anh, cô là cô, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ tặng cho cô món quà đắt giá như vậy.
Xét thấy anh hào phóng như thế, giúp tên phản diện này một chút… cũng không phải là không thể.
Rời giường rửa mặt xong, cô xuống lầu ăn sáng.
Văn phu nhân đã ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kỹ càng chuẩn bị ra ngoài, thấy Tống Vãn Huỳnh bước xuống thì không nhịn được trêu chọc:
“Cuối cùng cũng chịu dậy rồi à? Sáng nay Văn Nghiên còn nói tối qua con ngủ muộn, bảo mọi người đừng làm phiền con.”
“Con mệt quá nên ngủ hơi trễ một chút, mẹ trang điểm đẹp như vậy là định ra ngoài ạ?”
“Ừ, mẹ hẹn với phu nhân nhà họ Chung.”
“Chúc mẹ đi chơi vui vẻ.”
Sau khi Văn phu nhân rời đi, Tống Vãn Huỳnh bước vào phòng ăn thong thả dùng bữa sáng do dì Trần bưng lên.
Đã mười giờ rồi, cô dứt khoát xin nghỉ nửa ngày, chiều mới đến công ty gặp Tống Chính Huy để bàn chuyện thâu tóm tập đoàn Lâm thị. Ăn no uống đủ rồi mới có tinh thần suy nghĩ cách đối phó với Tô Ngự.
Chỉ là một tên phản diện nho nhỏ, cô là thành viên đội nhân vật chính, sau lưng còn có cả nam nữ chính làm hậu thuẫn, cô không tin là mình không đấu lại Tô Ngự!
Chỉ cần ngăn cản được Tô Ngự thâu tóm Lâm thị thì chắc chắn có thể cản hắn làm bậy.
Nghĩ đến những việc Tô Ngự đã làm sau này là Tống Vãn Huỳnh lại tức. Khi tổn thương người ta thì chẳng thấy yêu đương gì, đến lúc người ta tuyệt vọng không còn thiết sống mới nhảy ra nói yêu đến nhường nào.
Yêu là phải làm tổn thương người khác à? Cái logic quái gì vậy?
Cũng may là Văn Nghiên không phải kiểu phản diện như thế, nếu không cô chẳng buồn quản chuyện của anh ta.
Tống Vãn Huỳnh ăn bữa sáng mà nghiến răng nghiến lợi.
Dì Trần nhìn mà bật cười: “Ăn chậm thôi con.”
Trong đầu toàn hình ảnh Tô Ngự, Tống Vãn Huỳnh lập tức mất khẩu vị. Nghĩ đến chuyện tối qua tại buổi đấu giá, cô hỏi:
“À đúng rồi dì Trần, lần trước mẹ dạy con nấu món canh đó, nhà mình còn nguyên liệu không ạ?”
“Sao thế? Con muốn nấu à?”
“Vâng, con muốn nấu món đó, trưa đem đến công ty cho Văn Nghiên.”
Dì Trần lập tức hiểu ý, mỉm cười nói: “Còn, để dì đi lấy cho con.”
“Cảm ơn dì.”
Tối qua trong buổi đấu giá, để thuyết phục Văn Nghiên giúp mình đấu giá bức “Giang Nam xuân vũ đồ” mà chị Minh Vi thích, cô buộc phải đồng ý với anh là sẽ nấu món canh học từ Văn phu nhân cho anh ăn.
Một triệu bảy trăm nghìn để đổi lấy một bát canh, rất đáng.
Ăn sáng xong, Tống Vãn Huỳnh vào bếp xắn tay áo lên, dưới sự giúp đỡ của dì Trần cô tái hiện lại món canh được dạy. Chỉ là lần này nấm thông dại đã dùng hết, đành thay bằng nấm nuôi nhân tạo.
“Cũng không khác lắm, đều là nấm thông, anh ấy chắc chắn không nhận ra đâu.”
Dì Trần chỉ cười không nói gì.
Sau khi nấu xong canh, dì Trần lại làm thêm vài món khác bỏ vào hộp giữ nhiệt.
Nhìn thấy dì Trần đóng từng hộp đầy ắp, Tống Vãn Huỳnh vội vàng nói:
“Đủ rồi đủ rồi, nhiều quá, anh ấy chắc chắn ăn không hết đâu.”
Dì Trần ngạc nhiên: “Con không ăn à?”
“…Vậy thêm chút nữa đi.”
Dì Trần bị cô chọc cười, lại gói thêm ít cơm và món ăn vào hộp rồi giao hộp cơm to đầy đủ cho tài xế, dặn anh ta lái xe cẩn thận.
Tống Vãn Huỳnh ngồi xe đến công ty của Văn Nghiên, vừa đến bãi đậu xe thì trợ lý Phương đã chờ sẵn, mặt không biểu cảm nhận lấy hộp cơm đầy ắp từ tay tài xế theo sau Tống Vãn Huỳnh vào thang máy riêng.
“Văn Nghiên sáng nay có bận không?”
“Tổng giám đốc Văn sáng nay không quá bận, khoảng hai giờ chiều có một cuộc họp.”
“Hai giờ…”
Trợ lý Phương hơi do dự: “Nếu cô cảm thấy thời gian gấp quá thì tôi có thể…”
Tống Vãn Huỳnh vội nói: “Không sao, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Trợ lý Phương mỉm cười: “Vâng.”
Ra khỏi thang máy, Tống Vãn Huỳnh đứng ngoài văn phòng Văn Nghiên nói với trợ lý Phương:
“Anh đưa đồ cho tôi là được rồi, đi làm việc của mình đi.”
Trợ lý Phương đưa hộp cơm cho cô.
Tống Vãn Huỳnh nhận lấy, nặng đến mức suýt không nhấc nổi, nghiến răng bước vào phòng làm việc. Vừa thấy Văn Nghiên ngồi sau bàn làm việc, cô lập tức nói:
“Nhanh nhanh nhanh! Mau đỡ lấy giùm tôi, nặng quá rồi!”