Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 130

Văn Nghiên vội đứng dậy nhận lấy hộp cơm từ tay Tống Vãn Huỳnh.

“Cái gì mà nặng thế?”

Tống Vãn Huỳnh xoa xoa vết hằn trên lòng bàn tay, lần lượt lấy từng hộp giữ nhiệt trong túi ra đặt lên bàn: “Bữa trưa của anh đấy, dì Trần đặc biệt chuẩn bị rất nhiều cho anh. Đây là đậu đỏ hầm hải sâm, thịt bò hầm, vịt luộc, tôm xào trứng, cá vược hấp, dĩ nhiên còn có canh gà nấm do chính tay tôi nấu và sashimi cà chua nữa.”

Mùi thơm của món ăn lập tức lan tỏa khắp văn phòng.

Văn Nghiên nhìn bàn đầy ắp thức ăn: “Nhiều vậy à?”

“Vì mang cơm cho anh mà tôi còn chưa ăn gì đây, anh xem tay tôi bị hằn thế này.” Tống Vãn Huỳnh chìa lòng bàn tay ra cho anh xem.

Văn Nghiên nhìn vết hằn trên tay cô, giọng trầm xuống: “Lần sau đừng mang nữa.”

Tống Vãn Huỳnh múc một bát canh: “Đây là canh tôi nấu riêng để cảm ơn anh đã giúp chị Minh Vi mua bức tranh trong buổi đấu giá tối qua. Uống xong bát canh này là tôi không nợ anh nữa đâu nhé.”

Văn Nghiên nhận lấy: “Em hình như không thích nợ người khác thì phải.”

“Tất nhiên rồi, nợ người ta thì trong lòng lúc nào cũng canh cánh, làm gì cũng không yên. Trả được nợ rồi thì nhẹ nhõm vô cùng.”

Văn Nghiên không phản bác, chỉ im lặng.

Vì đã ăn sáng lúc mười giờ, Tống Vãn Huỳnh thật ra cũng không đói lắm, chỉ ăn qua loa vài miếng. Cô nhìn Văn Nghiên đang ăn rất từ tốn chậm rãi bèn hỏi:
“Văn Nghiên, tôi hỏi anh một chuyện được không?”

“Nói đi.”

“Anh có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, anh thấy việc thu mua Lâm thị có rủi ro không? Giữa tôi và Tô Ngự, ai có khả năng thắng cao hơn?”

Văn Nghiên suy nghĩ một lúc, đặt đũa xuống:
“Nếu em muốn thu mua Lâm thị, ít nhất trước khi ra tay phải tiến hành điều tra toàn diện. Nhưng việc thu mua doanh nghiệp là hành vi tự nguyện từ hai phía. Theo tôi biết, Lâm Hoan Sơ có một người bác nắm giữ không ít cổ phần, có tiếng nói trong công ty. Người đó từng tiếp xúc với Tô Ngự, chắc hẳn đã nhận được không ít lợi ích từ cậu ấy.”

“Vậy à… thế thì tôi không có nhiều cơ hội thắng sao?”

“Chưa chắc, Tô Ngự có bác của Lâm Hoan Sơ, còn em có sự ủng hộ của chính Lâm Hoan Sơ.”

Tống Vãn Huỳnh ngẫm nghĩ: “Anh nói cũng đúng.”

“Em chắc chắn muốn thu mua Lâm thị vì Lâm Hoan Sơ?”

“Sao vậy? Anh thấy không ổn à?”

“Việc thu mua Lâm thị bản thân nó không sai, nhưng nếu chỉ vì Lâm Hoan Sơ mà em muốn làm chuyện này thì tôi tất nhiên sẽ khuyên em nên cân nhắc lại.”

Tống Vãn Huỳnh thở dài: “Thật ra cũng không hoàn toàn là vì cô ấy. Lâm thị thật sự có giá trị để thu mua, không phải hành động bốc đồng.”

Văn Nghiên không hỏi thêm gì nữa: “Nếu em đã nghĩ kỹ thì cứ làm đi. Thành hay bại không quan trọng, quá trình này sẽ dạy em rất nhiều. Thực hành sẽ cho em nhiều bài học hơn lý thuyết trên lớp.”

Nói làm là làm, Tống Vãn Huỳnh đặt bát xuống không ăn nữa, rời khỏi công ty Văn Nghiên và trở về Trung Tuấn.

Trên đường cô gọi cho Lâm Hoan Sơ, hỏi thẳng nếu Trung Tuấn thu mua Lâm thị, cô ấy có đồng ý không.

Lâm Hoan Sơ im lặng rất lâu, cuối cùng cũng cho cô một câu trả lời khẳng định.

Tống Vãn Huỳnh không còn do dự nữa.

Về đến công ty, cô gõ cửa văn phòng của Hứa Nam Kiều ngay lập tức.

Cô biết rõ năng lực hiện tại của mình chỉ là “nửa vời”, không thể đối đầu trực diện với Tô Ngự, nhưng may mắn là cô vẫn còn đồng minh để nhờ cậy.

“Anh Hứa, anh bận không?”

“Cũng tạm. Có chuyện gì sao?”

Tống Vãn Huỳnh cười: “Không biết anh có từng nghe về Lâm thị không?”

“Ý cô là công ty Lâm thị dính chuyện gần đây?”

“Đúng! Chính là công ty đó.”

“Sao thế?”

“Anh có tài liệu của Lâm thị không? Nếu không thì có thể giúp tôi tra cứu một chút được không? Tôi muốn làm một kế hoạch thu mua công ty đó.”

“Thu mua Lâm thị?”
Đến cả Hứa Nam Kiều cũng giật mình, “Cô Tống, cô chắc chắn muốn thu mua Lâm thị?”

“Ừ, chắc chắn.”

“Sao cô đột nhiên lại muốn thu mua công ty đó? Tổng giám đốc Tống biết chưa?”

“Chính vì vậy tôi mới muốn anh giúp tôi tìm hiểu thật kỹ về Lâm thị, chuẩn bị chu đáo. Như vậy tôi mới có thể nói chuyện thu mua với ba tôi.”

Thấy Hứa Nam Kiều vẫn còn vẻ khó xử, Tống Vãn Huỳnh mềm giọng năn nỉ:
“Anh Hứa, giúp tôi đi, thật sự Lâm thị vẫn còn giá trị thu mua mà, tin tôi đi, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu, được không?”

Dù sao cũng chỉ là làm một bản kế hoạch thu mua, Hứa Nam Kiều sau khi cân nhắc kỹ cũng đồng ý.

Rất nhanh sau đó, anh đưa cho Tống Vãn Huỳnh toàn bộ tài liệu liên quan đến Lâm thị, bao gồm tình hình kinh doanh, báo cáo năm, báo cáo kiểm toán, tình trạng nợ nần v.v...

Cả buổi chiều hôm đó, Tống Vãn Huỳnh vùi đầu trong văn phòng đọc đống tài liệu mà Hứa Nam Kiều mang đến. Đến khi màn đêm buông xuống, cô mới đọc được một phần ba xấp tài liệu dày cộp.

Cô đứng dậy vươn vai, lấy cốc nước bên cạnh nhưng đã cạn sạch từ lúc nào.

Cô đứng lên rót nước, lúc này mới phát hiện bên ngoài đã tối đen, cả tầng văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Hứa Nam Kiều gõ cửa bước vào: “Cô Tống, đã tám giờ rồi, cần tôi đưa cô về không?”

Đôi khi làm một việc chỉ dựa vào một cơn quyết tâm, nếu để nó nguội lạnh rồi thì mọi thứ cũng tan biến.

“Không cần đâu,” Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, “Anh cứ về trước đi, tôi còn chưa làm xong việc.”

Hứa Nam Kiều liếc nhìn đống tài liệu trên bàn: “Tài liệu của Lâm thị à?”

“Tất nhiên, ít nhất hôm nay phải đọc xong đống này. Tôi còn muốn nhanh chóng hoàn thành phương án thu mua để đưa cho ba xem nên anh không cần đợi tôi đâu, hôm nay tôi không về nhà.”

Hứa Nam Kiều định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ sâu sắc nhìn Tống Vãn Huỳnh một cái rồi gật đầu rời đi.

Hứa Nam Kiều đi rồi, Tống Vãn Huỳnh hít sâu một hơi, duỗi người rồi lại tiếp tục ngồi trước bàn làm việc đọc tài liệu tổng hợp lại. Sau khi đọc xong tài liệu cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này cô có thể khẳng định, Lâm thị thực sự có giá trị thu mua — và cô cũng tin mình có thể làm ra một bản kế hoạch khiến Tống Chính Huy hài lòng.

“…Nếu chưa hài lòng thì sửa cho đến khi ông ấy hài lòng thì thôi!”

Tống Vãn Huỳnh mãn nguyện đứng dậy chuẩn bị về nhà, liếc nhìn thời gian trên điện thoại mới phát hiện đã là 11 giờ 30, đột nhiên cô cảm thấy có chút hiểu được lý do vì sao Văn Nghiên hiếm khi về nhà.

Tan làm lúc 11 rưỡi, mất một tiếng rưỡi để về đến nhà thì cũng đã gần 1 giờ sáng. Ngủ được vài tiếng lại phải dậy đi làm tiếp, như vậy thì cần gì phải về nhà, dù sao cũng chỉ là ngủ một giấc, ngủ đâu mà chẳng được.

Tống Vãn Huỳnh nhìn quanh căn phòng làm việc khá rộng rãi của mình, ánh mắt dừng lại ở chiếc ghế sofa bên cạnh, cô vỗ vỗ lên đó — hơi cứng, không đủ mềm mại, ngủ một đêm chắc chắn sẽ đau lưng mỏi người.

Thôi bỏ đi, hay là ra khách sạn gần đây mở một phòng ngủ tạm vậy.

Tống Vãn Huỳnh chuẩn bị rời công ty, lục tìm trong túi xách lại phát hiện mình không mang theo căn cước công dân.

Không có giấy tờ thì sao thuê được phòng?

Chẳng lẽ thật sự phải chợp mắt tạm trên cái ghế sofa cứng ngắc này?

Nghĩ một lát, Tống Vãn Huỳnh lấy điện thoại ra gọi cho Văn Nghiên.

Lúc này Văn Nghiên vừa tan làm được khoảng nửa tiếng thì nhận được cuộc gọi từ Tống Vãn Huỳnh.

“Văn Nghiên, anh về nhà chưa?”

“Sao thế?”

“Anh không phải có một căn hộ thường trú gần công ty à? Gửi địa chỉ cho tôi đi. Tôi vẫn đang ở công ty, mệt quá rồi, không muốn ngồi xe cả tiếng rưỡi để về nhà, phiền lắm.”

Nghe vậy, Văn Nghiên nhẹ giọng đáp: “Được, tôi gửi địa chỉ và mật khẩu cho em.”

“Ừ, vậy tôi cúp máy nhé.”

Cúp máy xong, Văn Nghiên vừa gửi địa chỉ cho Tống Vãn Huỳnh vừa nói với tài xế: “Quay xe đến Giang Sơn Nhất Phẩm.”

Tài xế: “Vâng ạ.”

Bình Luận (0)
Comment