Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 131

Dù đã là nửa đêm mười hai giờ, trung tâm thành phố vẫn không hề yên tĩnh.

Tống Vãn Huỳnh đứng bên đường trước công ty nhìn con phố xung quanh vẫn sáng trưng ánh đèn, xe cộ qua lại không ngừng, từng nhóm người lẻ tẻ tụ tập nơi đầu đường cuối ngõ, trong lòng bỗng có chút ngẩn ngơ.

Cô cảm thấy đã rất lâu rồi mình chưa tan làm muộn như thế này.

Lần gần đây nhất thấy bầu trời lúc nửa đêm là từ… lần trước.

Hiếm khi tan làm trễ như vậy, cô lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh đêm rồi đăng lên vòng bạn bè (WeChat).

Dân công sở lúc nào cũng phải ghi nhớ: mọi nỗ lực không để lãnh đạo nhìn thấy đều là vô ích.

Chụp xong “check-in", Tống Vãn Huỳnh mới lái xe đến địa chỉ mà Văn Nghiên gửi – Giang Sơn Nhất Phẩm.

Từ Trung Tuấn đến Giang Sơn Nhất Phẩm chỉ mất mười phút lái xe. Rút kinh nghiệm từ lần trước phải qua đêm ở văn phòng của Văn Nghiên, cô đoán trong căn hộ của anh chắc chắn không chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân hay quần áo gì cả. Vì thế khi đến sảnh lớn của tòa nhà, cô yêu cầu quản gia mang lên một bộ đồ dùng vệ sinh.

Đi thang máy lên tầng mười sáu, đứng trước cánh cửa nặng nề của căn hộ, Tống Vãn Huỳnh nhập mật mã mà Văn Nghiên đã gửi. "Cạch" một tiếng, khóa mở, toàn bộ đèn trong nhà tự động sáng lên.

Tống Vãn Huỳnh cởi giày, chân trần bước vào. Phòng khách rộng lớn được trang trí theo tông lạnh vừa xa hoa vừa lạnh lẽo hầu như không có vật dụng cá nhân. Nhìn quanh một lượt, sạch sẽ gọn gàng đến mức cứ như một căn hộ mẫu.

Rất đúng phong cách của Văn Nghiên.

Cô đi một vòng quanh căn hộ, với ba phòng ngủ rộng hơn 180 mét vuông, có thể thấy anh chỉ sử dụng phòng ngủ chính và phòng tắm. Hai phòng còn lại thậm chí còn chưa trải ga giường.

Và đúng như Tống Vãn Huỳnh dự đoán — trong nhà không hề có đồ vệ sinh cá nhân hay quần áo phụ nữ nào cả.

Có thể vì công việc hôm nay quá tập trung nên dù chưa ăn tối cô cũng không cảm thấy đói trước khi tan ca. Nhưng giờ đây khi tinh thần đã được thả lỏng, cơn đói ập đến, bụng réo inh ỏi.

Cô nằm trên sofa nghe tiếng bụng kêu vang rồi ngồi dậy đi vào bếp mở tủ lạnh xem có gì ăn được không.

Thật đáng thất vọng, trong tủ lạnh sạch bóng, ngoài mấy chai nước ra thì chẳng còn gì cả.

“……”

Bó tay, đành mở app gọi đồ ăn.

Đúng lúc đó chuông cửa vang lên.

Quản gia mang đồ vệ sinh cá nhân tới cho cô.

Sau khi cảm ơn, Tống Vãn Huỳnh đặt hàng hai phần đồ ăn qua ứng dụng rồi cầm đồ dùng cá nhân đi vào phòng tắm.

Vừa vào được vài phút thì cửa căn hộ mở ra.

Văn Nghiên mang theo túi đồ ăn đã đóng gói bước vào, nhìn quanh một lượt thấy túi xách của Tống Vãn Huỳnh để trên ghế sofa. Anh đặt túi đồ ăn lên bàn ăn, lần lượt bày ra. Không lâu sau lại có tiếng gõ cửa — tài xế mang đến quần áo nữ.

Văn Nghiên cầm đồ bước tới phòng tắm. Nghe tiếng nước chảy tí tách bên trong, anh treo quần áo lên tay nắm cửa.

“Á——”

Một tiếng hét vang lên từ trong phòng tắm.

Văn Nghiên khựng lại, gõ cửa: “Tống Vãn Huỳnh?”

“Văn Nghiên? Anh đừng vào! Chờ một chút đã!” Một tràng âm thanh lộn xộn phát ra rồi lại là một tiếng thét nữa.

“Tống Vãn Huỳnh, em sao rồi?”

Tống Vãn Huỳnh ngã nhào xuống đất, đau đến mức không thể đứng thẳng người, nói chẳng thành tiếng. Cô ngẩng đầu nhìn tay nắm cửa đang bị Văn Nghiên xoay, gắng gượng bật ra hai chữ: “Chờ... đã…”

Cửa mở ra.

“AAAAA! Anh nhắm mắt lại, không được nhìn!”

May mắn thay, Văn Nghiên quay lưng về phía cô đứng ngoài cửa.

“Em làm sao vậy?”

“Phòng tắm của anh trơn quá! Đau chết tôi rồi!”

“Không sao chứ?”

“Đau chân!”

“Có đứng dậy được không?”

Tống Vãn Huỳnh cứng rắn trả lời: “Được!”

Văn Nghiên đặt bộ quần áo lên bồn rửa bên cạnh: “Đây là quần áo sạch tôi chuẩn bị cho em, thay xong thì ra ngoài.”

Nói xong anh khép cửa lại.

Tống Vãn Huỳnh nằm rạp trên sàn, cố gắng gượng ngồi dậy. Nhưng vừa đứng lên, cổ chân đau nhói khụy xuống lần nữa. Lần này cô cố không phát ra tiếng kêu đau, chầm chậm vịn vào bồn rửa đứng dậy, lục lọi túi đồ mà Văn Nghiên mang đến — đúng cỡ của cô.

Bình Luận (0)
Comment