Văn Nghiên đứng quay lưng về phía phòng tắm, nghe tiếng động bên trong, nhiều lần muốn quay đầu lại nhưng lại cố kìm nén, anh gõ nhẹ cửa:
“Em thay xong chưa?”
Tống Vãn Huỳnh mở cửa ra.
Văn Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy mái tóc cô vẫn còn nhỏ nước xuống, cúi mắt nhìn xuống thấy cô đang đi chân trần không mang dép, anh nhíu mày:
“Sao lại không mang dép?”
“Làm sao tôi biết sàn phòng tắm nhà anh trơn vậy! Anh gõ cửa làm tôi giật mình, tất cả là lỗi của anh!”
“...Được rồi, là lỗi của tôi, em bị thương chỗ nào?”
Tống Vãn Huỳnh khẽ xoay mắt cá chân bên phải, một cơn đau nhói truyền đến khiến cô nhăn nhó r*n r* liên tục. Cô vịn tay vào tay Văn Nghiên:
“Anh đỡ tôi ra ghế ngồi đi, không chỉ mắt cá chân, đầu gối tôi cũng đau lắm.”
Văn Nghiên cúi đầu nhìn qua đầu gối cô hơi bầm tím, anh không nói không rằng cúi người bế thốc cô lên.
“Á—” Tống Vãn Huỳnh giật mình, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, tim đập loạn nhịp vì hành động bất ngờ này.
Hoàn hồn lại, cô đập nhẹ vào vai anh:
“Anh làm gì vậy!”
Văn Nghiên bế cô ra ghế sofa ngồi xuống sau đó quay lại phòng tắm lấy một chiếc khăn khô nhẹ nhàng lau mái tóc còn ướt của cô rồi cúi xuống nhìn mắt cá chân sưng đỏ:
“Chắc là bị trật rồi, đi bệnh viện thôi.”
Tống Vãn Huỳnh cắn răng xoay chân một chút:
“Không sao đâu, không cần đến bệnh viện, bôi thuốc vài hôm sẽ đỡ.”
“Em chắc chứ?”
“Tất nhiên, trước đây tôi cũng từng bị ngã, không nặng lắm.”
Cô kiên quyết nên Văn Nghiên cũng không nói thêm, chỉ gọi điện dặn người mang thuốc đến.
Tống Vãn Huỳnh vừa lau tóc vừa hỏi:
“Sao anh lại đến đây, không phải đã về nhà rồi sao?”
Văn Nghiên cúp máy:
“Tôi nói mình về nhà khi nào?”
“Vậy muộn vậy rồi còn làm việc? Lại tăng ca à?”
Văn Nghiên gật đầu:
“Ừ.”
“Ục…”
Tống Vãn Huỳnh xấu hổ ôm bụng, ngẩng đầu nhìn anh:
“Tối nay quên ăn cơm.”
“Xem ra em rất quyết tâm muốn mua lại Lâm thị, đến mức quên luôn ăn cơm.”
“Dĩ nhiên rồi! Hôm nay tôi đọc hết tất cả tài liệu của Lâm thị, mai sẽ làm một bản phương án mua lại cho ba xem, chắc chắn ông sẽ đồng ý!” Nhắc đến Lâm thị, Tống Vãn Huỳnh lại nhớ đến tên khốn Tô Ngự, nghiến răng:
“Anh chờ xem, tôi nhất định không để Tô Ngự được như ý!”
Văn Nghiên không phản bác.
“Tôi tiện thể mang đồ ăn khuya đến cho em.” Anh bê từng món trên bàn ăn đặt lên bàn trà trước mặt cô, đưa đũa:
“Ăn chút đi.”
Nhìn đống đồ ăn đầy ắp trước mặt, Tống Vãn Huỳnh cảm động:
“Văn Nghiên, sao anh biết tôi chưa ăn cơm?”
“Dù em có ăn thì tan làm muộn thế này chắc chắn cũng đói rồi.”
“Anh đúng là có kinh nghiệm.”
Đồ ăn ngon trước mặt, cô không thể chịu nổi nữa, cầm đũa anh đưa bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa. Văn Nghiên ra mở, là quản gia mang đồ ăn ngoài và thuốc đến.
“Em gọi thêm đồ ăn ngoài à?”
“À, đúng rồi. Anh giúp tôi cầm vào nhé.”
“Em ăn nổi không đấy?”
“Giờ tôi đói đến mức có thể ăn cả một con bò!”
Văn Nghiên đặt phần mì Ý cô gọi lên bàn, liếc nhìn mắt cá chân đang sưng đỏ:
“Nếu không bôi thuốc, mai e là không đi nổi đâu.”
Tống Vãn Huỳnh mắt vẫn dán vào đồ ăn:
“Anh để thuốc ở đó, lát nữa tôi tự bôi.”
Văn Nghiên không nói thêm, ngồi trên sofa lặng lẽ đợi cô ăn xong dựa người ra sau thở phào.
“Ăn no rồi?”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
Văn Nghiên mở thuốc ra, đổ một ít ra tay, mùi thuốc nồng xộc lên. Anh nhìn cô:
“Tống Vãn Huỳnh.”
Cô nghiêng đầu khó hiểu:
“Hửm? Sao vậ—Á! Đau! Đau quá!”
Văn Nghiên nắm lấy chân cô, thoa thuốc lên chỗ sưng đỏ rồi xoa bóp nhẹ.
“Khoan! Đừng mạnh tay! Chậm thôi! Nhẹ một chút!” Bị đau bất ngờ, cô hét lên, theo phản xạ muốn rút chân ra khỏi tay anh nhưng không thể, cô tức giận đấm anh mấy cái vào lưng:
“Buông ra! Tôi không bôi nữa!”
Bị cô đấm mấy cái vì quá đau, Văn Nghiên bất đắc dĩ buông chân cô ra:
“Không đi bệnh viện cũng không chịu bôi thuốc, em không cần chân nữa à?”
Tống Vãn Huỳnh ôm chân lùi về sau, toát mồ hôi lạnh:
“Ít ra thì anh cũng phải báo trước một tiếng để tôi chuẩn bị tâm lý chứ!”
“Càng sợ càng đau. Giờ có muốn bôi thuốc không?”
Tống Vãn Huỳnh vẫn sợ cảm giác đau khi xoa thuốc, đưa tay ra:
“Anh đưa thuốc đây, tôi tự bôi.”
Văn Nghiên không nói gì, đưa thuốc cho cô.
Tống Vãn Huỳnh đổ một ít ra tay, hít sâu lấy can đảm cắn răng xoa lên mắt cá, hơi mạnh tay là lại đau, lại ngừng. Lặp đi lặp lại, chỉ xoa được vài cái đã dừng.
Cô ngẩng đầu nhìn Văn Nghiên.
Văn Nghiên cởi áo khoác, tháo cà vạt:
“Em từ từ xoa, tôi đi tắm.”
Tống Vãn Huỳnh định nói gì đó lại thôi.
Văn Nghiên nhìn cô:
“Thật sự không muốn tôi giúp?”
Tống Vãn Huỳnh chần chừ.
Văn Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, xắn tay áo sơ mi nắm lấy mắt cá chân cô:
“Sẵn sàng chưa?”
Tống Vãn Huỳnh nhìn cánh tay săn chắc của anh, nuốt nước bọt:
“Anh… nhẹ thôi, nếu không tôi không đảm bảo chân tôi có đá anh không đâu.”
Văn Nghiên khẽ bật cười, đặt chân cô lên đùi mình. Lòng bàn tay anh to lớn, vừa vặn ôm trọn cả cẳng chân cô, nhẹ nhàng áp vào mắt cá chân sưng tấy.
Tống Vãn Huỳnh không nỡ nhìn, nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị sẵn tinh thần nghiến răng gọi to vì đau…
Nhưng bất ngờ là tuy có hơi đau nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được. Cô mở mắt nhìn ánh mắt phảng phất ý cười của Văn Nghiên, bĩu môi:
"Rõ ràng có thể nhẹ tay một chút, vậy mà lại cứ phải mạnh như vậy."
"Ừ, lỗi của tôi."
Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm: "Biết là tốt rồi."
Cô nhìn nghiêng khuôn mặt đang cúi xuống chăm chú xoa bóp mắt cá chân cho mình của Văn Nghiên, theo bản năng quay đi chỗ khác nhưng giây tiếp theo lại không kìm được mà nhìn lại anh.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
Chưa từng có cử chỉ thân mật như vậy với người khác phái, Tống Vãn Huỳnh chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh lạ thường, bối rối một cách vô cớ, cô không nói rõ được cảm giác ấy là gì.
Có lẽ là do… khoảng cách quá gần.
Cô không nhịn được mà cử động nhẹ cái chân.
Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn qua: "Vẫn còn đau à?"
Tống Vãn Huỳnh hơi lúng túng quay đi ánh mắt đang giao nhau, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân mỗi lúc một đỏ hơn: "Cũng được, không đau lắm."
"Tôi sẽ nhẹ tay hơn."
Làn da của Tống Vãn Huỳnh quả thực trắng đến mức nổi bật, xoa bóp một lúc, mắt cá chân đỏ lên rõ rệt nhưng đã không còn sưng như ban đầu.
Có thể do vừa ăn khuya xong, cũng có thể vì bàn tay của Văn Nghiên quá êm dịu, cảm giác buồn ngủ ban đầu giờ như sóng trào ập tới. Tống Vãn Huỳnh ngồi tựa vào ghế sofa, mí mắt trĩu nặng, giữa những bóng mờ chập chờn của Văn Nghiên trước mắt, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Lòng bàn tay của Văn Nghiên nóng ran, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang lim dim ngủ trên sofa, anh ngừng tay nhẹ giọng gọi:
"Tống Vãn Huỳnh?"
Không có phản hồi.
Thấy vậy, Văn Nghiên nâng chân cô lên, đứng dậy rồi cẩn thận đặt lên sofa. Nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, anh bất lực lắc đầu.
Xem ra là mệt thật rồi, đang bôi thuốc mà cũng ngủ quên.
Anh quỳ gối trước sofa, phát hiện một vết bầm nhỏ trên đầu gối cô liền đổ một ít thuốc ra tay, nhẹ nhàng xoa lên đó.
Tống Vãn Huỳnh trong lúc ngủ sâu dường như vẫn cảm nhận được cơn đau mới, chân mày khẽ nhíu lại, chân cô khẽ động một chút như phản xạ.
Thấy vậy, Văn Nghiên đưa tay giữ lấy cái chân hay đạp người kia, đợi đến khi cô ngủ lại sâu hơn mới thả lỏng.
Bôi thuốc xong, anh đứng dậy đi vào nhà tắm rửa tay.
Khi trở lại phòng khách thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn đang say ngủ, anh cúi người nhẹ nhàng bế cô từ sofa lên.
Đối với một người trưởng thành, trọng lượng của Tống Vãn Huỳnh thật sự quá nhẹ, Văn Nghiên gần như không cần dùng nhiều sức dễ dàng bế cô vào lòng.
Khóe môi của Tống Vãn Huỳnh lướt qua má anh, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai anh.