Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 133

Khi bị chuông báo thức đánh thức, Tống Vãn Huỳnh đang ngủ rất say. Cô cáu kỉnh tắt báo thức ở đầu giường rồi trở mình tiếp tục ngủ.

Nhưng lần trở mình này lại gây họa.

Một tiếng la thảm thiết vang lên, Văn Nghiên ở phòng khách nghe thấy liền đứng dậy đi vào phòng ngủ. Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh đang ôm mắt cá chân nhăn nhó đau đớn trên giường, anh bất lực nói:

“Chân mới bị thương tối qua, hôm nay đã quên rồi sao?”

“Tôi còn chưa tỉnh ngủ thì nhớ kiểu gì được chứ?”

“Để tôi xem.” Văn Nghiên ngồi xuống mép giường, mạnh mẽ kéo chân cô đang được ôm chặt lại, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân. “Đau không?”

“Đau, đau, đau…” Tống Vãn Huỳnh chuẩn bị sẵn biểu cảm phóng đại nhưng cảm giác đau lại không rõ ràng như tưởng tượng khiến cô dừng lại giữa chừng: “Hình như không đau lắm.”

“Đã giảm sưng và bớt đỏ rồi, thử xoay nhẹ mắt cá xem còn đau như hôm qua không.”

Tống Vãn Huỳnh từ từ xoay nhẹ mắt cá chân, ngoài cảm giác hơi sưng tức thì quả thật không còn đau dữ dội như tối qua nữa.

“Hình như thực sự không đau nữa… khỏi rồi à?”

Văn Nghiên đứng dậy lấy lọ thuốc tối qua còn chưa dùng hết, đổ ra lòng bàn tay rồi đặt lên mắt cá chân cô nhẹ nhàng xoa bóp.

Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa quen, theo phản xạ định rút chân ra khỏi tay anh nhưng sức của Văn Nghiên quá mạnh, cô hoàn toàn không giãy ra được. Hơn nữa cách anh xoa khiến mắt cá chân nóng lên, cực kỳ dễ chịu.

Nhìn gương mặt nghiêng cúi đầu của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn anh.”

Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn cô:
“Cảm ơn tôi?”

“Cảm ơn anh đã giúp tôi bôi thuốc, xoa bóp.”

Văn Nghiên khẽ cười:
“Tối qua chẳng phải còn nói bị thương là tại tôi sao? Giúp em bôi thuốc là điều nên làm.”

Tống Vãn Huỳnh lầm bầm vài câu mà Văn Nghiên không nghe rõ.

Xoa một lúc, Văn Nghiên buông chân cô ra:
“Xuống giường đi lại thử xem sao.”

Tống Vãn Huỳnh cẩn thận vịn giường đứng dậy, toàn bộ trọng lượng dồn vào chân không bị thương, từ từ đứng thẳng rồi bắt đầu dồn lực vào chân bị đau.

“Thật này! Không đau nữa rồi!” Tống Vãn Huỳnh bước hai bước lên phía trước: “Ngoài hơi nhức ra thì tôi thấy mình khỏi rồi! Tôi đã nói là không cần đến bệnh viện mà… Á!”

Vui quá hóa buồn.

Cô đi quá tự tin nhưng không may lại trẹo chân, Văn Nghiên phản ứng nhanh đưa tay đỡ lấy, ôm chặt Tống Vãn Huỳnh vào lòng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười:
“Em không thể rút ra chút kinh nghiệm được sao?”

Tống Vãn Huỳnh theo phản xạ siết chặt eo anh, cả gương mặt tựa vào ngực anh, qua lớp áo sơ mi mỏng cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Văn Nghiên, dường như còn nghe được nhịp tim vững vàng trầm lắng trong lồng ngực anh.

Đây là một tư thế thân mật đến mức không thể thân mật hơn.

Tống Vãn Huỳnh nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Văn Nghiên, vội vàng rút tay khỏi eo anh đứng vững rồi lui lại một bước. Ánh mắt vô tình rơi vào ngực anh một giây, cô lập tức quay đi, giọng nói lúng túng:
“Tôi… tôi đi rửa mặt đánh răng đã.”

Nhìn Tống Vãn Huỳnh lật đật đi vào phòng tắm, Văn Nghiên cau mày dặn dò:
“Đi chậm thôi, đừng lại trẹo chân, càng lúc càng nặng đấy.”

“Biết rồi.” – cô đáp lại.

Tống Vãn Huỳnh đứng trước bồn rửa mặt nhìn gương mặt đỏ ửng trong gương, hít sâu một hơi, mở vòi nước để dòng nước lạnh xối lên má cho hạ nhiệt.

Quá xấu hổ rồi.

Sáng sớm đã lao vào lòng người ta.

May mà mình không có hứng thú với Văn Nghiên mà Văn Nghiên cũng chẳng hứng thú gì với mình.

Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại, ngực của Văn Nghiên cũng khá săn chắc đấy chứ, chắc thường xuyên đến phòng gym thật, không thì tối qua sao có thể dễ dàng bế mình lên như vậy được.

Bình Luận (0)
Comment