Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 134

Chờ đã.

Nói mới nhớ, tối qua cô quay về phòng bằng cách nào nhỉ? Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng gì.

Bên ngoài phòng, Văn Nghiên đứng sau cánh cửa đã khá lâu mà vẫn chưa rời đi.

Vừa rồi dường như anh ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người Tống Vãn Huỳnh.

Không phải mùi nước hoa, mỹ phẩm hay sữa tắm mà là một hương thơm anh chưa từng ngửi thấy trên người cô trước đây.

Sau khi rửa mặt xong, Tống Vãn Huỳnh bước vào phòng ăn.

Có lẽ vì tối qua ăn khuya quá nhiều, sáng ra chưa tiêu hóa hết, cô hoàn toàn không có cảm giác đói. Cô chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đặt đũa xuống, ánh mắt nhìn về phía Văn Nghiên đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách, lại một lần nữa thấm thía lý do vì sao anh không muốn về nhà.

Từ đây đến công ty chỉ mất mười phút lái xe, dù có chuyện gấp cũng kịp thời xử lý.

Nhưng nếu ở nhà thì phải mất một tiếng rưỡi. Mùa hè còn đỡ chứ mùa đông thì trời chưa sáng đã phải dậy đi làm?

Nghĩ thôi cũng đã thấy khổ.

Căn hộ vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Cô đứng dậy cầm lấy túi xách đặt trên ghế sofa.

Văn Nghiên ngẩng đầu: “Ăn xong rồi à?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

“Đi thôi, tôi đưa em đến công ty.”

Cô không khách sáo, gật đầu đồng ý.

Đến bãi đỗ xe của công ty, Văn Nghiên nhìn mắt cá chân của cô: “Muốn tôi đưa em lên không?”

Đưa cô lên?

Trong đầu Tống Vãn Huỳnh lập tức hiện ra cảnh tượng anh bế ngang cô lên lầu trước ánh mắt bao người, ngón chân co lại đầy xấu hổ.

Cô liên tục xua tay: “Không cần không cần!”

“Chắc chắn không cần?”

“Thật sự không cần, chân tôi đã gần khỏi rồi, tôi có thể tự đi lên được, đi chậm là được. Anh đi làm đi, không cần phiền anh bế tôi.”

Nghe vậy, Văn Nghiên bật cười khẽ một tiếng: “Bế? Tôi nói là dìu em lên, em đang nghĩ gì vậy?”

“……” Tống Vãn Huỳnh xấu hổ đến mức ngón chân muốn cào ra một căn hộ ba phòng một khách.

Có bao nhiêu cách để đưa cô lên, tại sao cô lại nghĩ đến cái cách “bế” chứ?

Lại còn nói ra miệng nữa chứ.

Tống Vãn Huỳnh chỉ muốn chui xuống đất trốn đi.

“Đi thôi, tôi dìu em lên.”

Tống Vãn Huỳnh tức tối: “Không cần! Tôi tự đi được! Anh đi làm đi, tạm biệt!”

Nhìn bóng lưng cô hùng hổ rời khỏi xe, Văn Nghiên suy nghĩ một lúc rồi cũng xuống xe, nhanh chóng bước tới bên cạnh cô: “Dựa vào tôi.”

Tống Vãn Huỳnh cà nhắc bước đi: “Không cần!”

“Tôi nói sai rồi, xin lỗi.”

Cô trừng mắt nhìn anh.

“Đừng giận nữa, tôi không cố ý.” Thấy cô vẫn không nguôi giận, Văn Nghiên liền đưa tay đỡ lấy cánh tay cô: “Tôi dìu em lên.”

Không thể phủ nhận rằng dù vết thương gần khỏi, cô hoàn toàn có thể tự mình đi lên nhưng khi có người dìu, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên chân không bị thương, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

Đã đến giờ đi làm, nhân viên trong công ty hối hả nhưng vẫn trật tự đứng đợi thang máy. Khi thang máy từ tầng hầm B2 mở ra, mọi người thấy bên trong là Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên thì đều sững người trong giây lát.

“Sao thế? Vào đi, sắp trễ làm rồi kìa.”

Nghe Tống Vãn Huỳnh nói vậy, mọi người mới lần lượt bước vào.

Tính cách thân thiện của Tống Vãn Huỳnh nổi tiếng khắp công ty, ai cũng chào hỏi cô: “Chào buổi sáng cô Tống.”

Cô mỉm cười đáp lại: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng ngài Văn.”

Văn Nghiên chỉ khẽ gật đầu.

Tống Vãn Huỳnh nhỏ giọng lầm bầm: “Không lịch sự.”

Văn Nghiên: “Chào buổi sáng.”

Thang máy đến tầng văn phòng của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên dìu cô ra khỏi thang máy.

Sau khi hai người rời đi, không khí trong thang máy nhẹ nhõm hẳn.

Chẳng ai thích ở chung không gian kín với lãnh đạo, cho dù Văn Nghiên không trực tiếp quản lý họ.

Cô đẩy cửa văn phòng, được Văn Nghiên dìu ngồi vào sau bàn làm việc: “Được rồi, anh đi đi.”

Văn Nghiên đặt thuốc mang theo lên bàn: “Dù đã gần khỏi nhưng vẫn phải bôi thuốc đúng giờ. Đừng sợ đau, xoa đều sẽ nhanh khỏi hơn.”

“Được.”

“Có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi đi đây.”

“Tạm biệt.”

Văn Nghiên mỉm cười: “Tạm biệt.”

Nói xong anh sải bước rời khỏi văn phòng cô.

Tống Vãn Huỳnh nhìn thuốc trên bàn, là loại xịt nhỏ. Cô xịt một chút lên mắt cá chân rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Nhưng không hiểu sao xoa nhẹ thì không thấy gì, mà xoa hơi mạnh một chút thì lại đau nhói, hoàn toàn không có cảm giác vừa phải như khi Văn Nghiên xoa giúp cô.

Cô nhăn nhó một hồi rồi thôi, mở máy tính bắt đầu công việc hôm nay.

Hôm qua cô đã đọc toàn bộ tài liệu của tập đoàn Lâm thị. Dù là từ tài liệu hay tình tiết trong tiểu thuyết, Lâm thị đều có giá trị để thu mua. Bản đề án thu mua này cô phải viết thật tốt, dùng lợi ích thực tế để thuyết phục Tống Chính Huy, khiến ông có đủ quyết tâm cạnh tranh với Tô Ngự.

Dù thế nào, chỉ cần quyết định thu mua Lâm thị cũng có nghĩa là phát súng đầu tiên trong cuộc chiến với Tô Ngự đã nổ ra.

Thương trường như chiến trường, đã là đối thủ cạnh tranh thì chẳng còn tình nghĩa gì để nói.

Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa học được bao lâu, vừa viết đề án vừa liên tục hỏi han Hứa Nam Kiều, tốc độ không nhanh, mới chỉ viết được phần mở đầu.

Hứa Nam Kiều cười nói: “Đừng nản, viết đề án thu mua vốn dĩ cần cẩn trọng, huống chi còn là công ty lớn như Lâm thị, cứ từ từ, có gì cần giúp cứ tìm tôi.”

“Cảm ơn anh, anh Hứa. Nhưng chỗ này tôi vẫn hơi không hiểu…”

Hứa Nam Kiều liền ghé sát lại, nhìn dãy số cô chỉ rồi kiên nhẫn giải thích lý do số liệu bị lệch.

Và đúng lúc đó, Văn Nghiên bước đến văn phòng thì thấy cảnh tượng này.

Anh đứng ở cửa nhìn hai người ngồi rất gần nhau trước màn hình máy tính, không nói gì.

Thật ra đó là một tình huống rất bình thường. Nhân viên trong công ty giúp nhau giải quyết khó khăn là chuyện thường. Giống như lần trước ở sân golf, Hứa Nam Kiều cũng từng cầm tay dạy Tống Vãn Huỳnh đánh bóng.

Chuyện rất bình thường.

Dù là chuyện bình thường nhưng chói mắt thì vẫn là chói mắt, đó là hai chuyện khác nhau.

Anh gõ cửa văn phòng.

Tiếng gõ cửa làm hai người đang bàn luận sôi nổi sau bàn làm việc chú ý.

“Văn Nghiên, anh đến đây làm gì vậy?”

Văn Nghiên xách theo hộp cơm: “Tôi vừa đi họp ngang qua công ty em, tiện đường mang cơm đến cho em.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn đồng hồ: “Mười hai rưỡi rồi, ngại quá anh Hứa, tôi mải quá quên mất giờ, anh mau đi ăn trưa đi.”

Hứa Nam Kiều đặt tài liệu trong tay xuống bàn, mỉm cười với cô: “Vậy chiều tôi quay lại.”

“Vâng.”

Hứa Nam Kiều đi ra ngoài, khi đi ngang qua Văn Nghiên, anh dừng lại gật đầu chào rồi rời khỏi văn phòng của Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh đứng dậy, lảo đảo bước từ sau bàn làm việc ra ghế sofa: “Anh đến đúng lúc đấy, sáng tôi ăn ít quá, đói chết rồi. Anh ăn chưa?”

“Rồi.” Văn Nghiên đặt hộp cơm lên bàn trà: “Toàn là món em thích ăn đấy, đói thì ăn nhiều vào.”

Tống Vãn Huỳnh không chờ được nữa, lập tức cầm đũa lên: “Cảm ơn anh! Nhưng anh còn phải họp đúng không? Mau đi đi, đừng để trễ giờ.”

Cô nói như thể không còn lý do gì để anh nán lại.

Văn Nghiên ung dung đi đến sau bàn làm việc của Tống Vãn Huỳnh, liếc nhìn bản kế hoạch thu mua đang mở trên màn hình máy tính: “Em viết đấy à?”

“Ừ, cơ bản là tôi viết, chỗ nào không hiểu thì hỏi anh Hứa, bản thu mua tôi viết thế nào?”

Gương mặt đầy mong chờ của Tống Vãn Huỳnh khiến Văn Nghiên không nỡ nói lời nào quá nặng. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần đầu viết?”

“Ừ!”

“Với một người lần đầu viết thì... không tệ.”

“Thật không? Anh Hứa cũng nói thế.” Tống Vãn Huỳnh rất lạc quan, “Nhưng tôi biết ý hai người là gì, ý là vẫn chưa ổn đúng không? Không sao, đây mới là bản đầu tiên, tôi sẽ sửa cho đến khi nào hai người đều hài lòng mới thôi.”

“Chỗ nào không hiểu thì đến tìm tôi.” Văn Nghiên bổ sung thêm hai từ: “Bất cứ lúc nào.”

Bình Luận (0)
Comment