Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 135

Câu nói "bất cứ lúc nào" mà Văn Nghiên nói ra, Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không để tâm.

Hai người không làm chung một công ty, làm sao mà "bất cứ lúc nào" được?

Vẫn là tìm Hứa Nam Kiều thì tiện lợi và tỉ mỉ hơn, còn tìm Văn Nghiên...

Tống Vãn Huỳnh nghĩ ngợi một lát, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Văn Nghiên mặt lạnh nhăn mày, vẻ mặt bất mãn như thể "rèn sắt không thành thép", rõ ràng không kiên nhẫn. So sánh một chút, cô vẫn cảm thấy Hứa Nam Kiều đối với cô kiên nhẫn hơn, cũng dịu dàng và thân thiện hơn.

Ăn cơm xong, nguyên buổi chiều Tống Vãn Huỳnh đều ở lì trong văn phòng viết phương án thu mua, qua lại giữa văn phòng mình và văn phòng của Hứa Nam Kiều.

Cô không có nhiều kinh nghiệm, việc chỉnh sửa và xác nhận lại tài liệu tốn không ít thời gian. Một ngày trôi qua, cô mới chỉ viết được chưa đến một phần ba. Cuối cùng cô dọn luôn ghế sang văn phòng Hứa Nam Kiều, hai người cùng dùng chung một bàn làm việc.

“Bảy giờ rồi,” Hứa Nam Kiều nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay Tống tiểu thư cũng muốn ở lại tăng ca như hôm qua sao?”

Tống Vãn Huỳnh gõ chữ không ngừng, mắt không rời khỏi màn hình: “Làm thêm một lát đi, tôi mới viết được một phần ba thôi. Nhưng hôm nay sẽ về sớm hơn, anh Hứa anh cứ tan làm trước đi.”

“Đã quyết định tăng ca thì ít nhất cũng phải ăn no rồi hẵng làm.” Hứa Nam Kiều tắt máy tính đứng dậy.

Bị anh nhắc vậy, Tống Vãn Huỳnh mới thấy đói bụng.

“Muốn ăn gì, tôi mang lên cho cô.”

Tống Vãn Huỳnh xoay cổ, vận động đôi vai đau nhức: “Tôi tự xuống dưới ăn. Ngồi sau máy tính cả ngày chẳng nhúc nhích, người cứng ngắc cả rồi. Xuống đi dạo một chút cho giãn gân cốt.”

Hứa Nam Kiều nhìn chân cô còn khập khiễng, “Cô chắc mình xuống được chứ?”

Tống Vãn Huỳnh cẩn thận vịn bàn đứng dậy, thử dồn lực vào cổ chân: “Được, gần như khỏi hẳn rồi, không còn đau nữa. Đi chậm là được mà.”

Hứa Nam Kiều không nói thêm gì: “Vậy đi thôi.”

“Anh không tan làm à?”

“Là trợ lý của cô mà, sếp tăng ca, trợ lý sao dám trốn chứ? Hơn nữa tôi mà về thì cô hỏi ai khi có vấn đề?”

“Cảm ơn anh Hứa, đợi phương án thu mua hoàn tất tôi sẽ bảo ba tăng lương cho anh!”

Hứa Nam Kiều cười nhẹ, không nói gì.

“Anh Hứa, gần công ty có chỗ nào ăn ngon không?”

“Có một tiệm món Hoài Dương khá ổn, để tôi dẫn cô đi ăn thử.”

“Nghe được đấy!”

Tống Vãn Huỳnh cùng Hứa Nam Kiều thong thả xuống tầng.

Đúng giờ cao điểm tan làm, thang máy đông nghẹt. Hai người vừa bước xuống thì Trợ lý Phương tay xách cơm tối cũng vừa ra khỏi thang máy, đến văn phòng của Tống Vãn Huỳnh thì thấy trống không, hỏi thăm mới biết cô đã sang văn phòng Hứa Nam Kiều.

Trợ lý Phương lại đến văn phòng Hứa Nam Kiều, vẫn không thấy người.

Hỏi thêm lần nữa mới biết hai người đã xuống dưới ăn tối.

Bó tay, Trợ lý Phương gọi điện báo lại với Văn Nghiên, anh không nói gì, chỉ bảo anh ta để phần cơm lại trong văn phòng của Tống Vãn Huỳnh.

Sau khi cúp máy, Văn Nghiên ngẩn người một lát.

“Tổng giám đốc Văn?”

Văn Nghiên lấy lại tinh thần nhìn người trước mặt: “Hôm nay đến đây thôi, không còn việc gì nữa thì cậu về trước đi.”

Người đàn ông trước mặt hơi ngạc nhiên nhưng chẳng ai thích tăng ca cả, liền cười nói: “Vâng, vậy tôi tan làm trước. Tạm biệt tổng giám đốc Văn.”

“Ừ.”

Chờ người kia rời khỏi, Văn Nghiên gập laptop lại, lúc định đứng dậy thì hơi do dự, sau một hồi suy nghĩ lại chậm rãi ngồi xuống gọi điện cho Trợ lý Phương.

“Có việc này cậu giúp tôi làm một chút.”

Lúc này Tống Vãn Huỳnh và Hứa Nam Kiều đã ăn xong bữa tối, hai người đứng dưới tầng công ty chờ thang máy, vừa đứng vừa trò chuyện.

“Anh Hứa, tiệm món Hoài Dương hồi nãy đúng là ngon thật. Gần đây còn quán nào ngon anh nhớ giới thiệu cho tôi với nhé.”

Hứa Nam Kiều cười nói: “Không phải bình thường cô đều có người nhà mang cơm đến cho sao?”

Bình Luận (0)
Comment