“Có thì có nhưng bình thường tôi cũng muốn thử những món ăn có hương vị khác nữa.”
“Được, nếu có quán mới nào ngon tôi sẽ nói cho cô.”
“Vâng.”
“Tối nay định tăng ca đến mấy giờ?”
Tống Vãn Huỳnh nghĩ một lát, “Tầm mười giờ đi, không thể muộn quá được, hôm qua tôi tăng ca tới tận rạng sáng, giờ vẫn chưa ngủ đủ nữa.”
“Rạng sáng?” Hứa Nam Kiều ngập ngừng như muốn nói gì đó.
“Anh Hứa, anh có gì muốn nói thì cứ nói đi, không sao đâu, chúng ta là bạn mà, trước mặt tôi thì chuyện gì anh cũng có thể nói được.”
“Không có gì, chỉ là tôi thấy cô là con gái, tăng ca đến tận rạng sáng rồi về nhà cũng không an toàn lắm. Hay là tối nay tôi ở lại tăng ca cùng cô, lúc về tôi đưa cô về luôn.”
“Không cần đâu, anh không phải ở lại cùng tôi muộn như vậy, tôi không về nhà, tôi ở gần đây tại khu Giang Sơn Nhất Phẩm, cách công ty chỉ mười phút đi xe, rất tiện mà.”
“Ra là vậy, thế thì tốt.”
Thang máy đến, hai người bước vào thang máy.
Quả nhiên là ăn no làm việc mới hiệu quả.
Sau bữa tối, Tống Vãn Huỳnh viết phương án thu mua càng lúc càng trôi chảy, tiếng gõ phím lách cách không ngừng, chỉ trong một lúc đã có tiến triển không nhỏ.
Cô say sưa gõ máy, Hứa Nam Kiều đứng sau lưng nhìn vào tài liệu trong màn hình, càng nhìn lông mày anh càng nhíu lại nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ dặn: “Viết chậm thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Hứa Nam Kiều lặng lẽ thở dài.
Chớp mắt đã mười giờ, Hứa Nam Kiều nhìn đồng hồ, quay sang Tống Vãn Huỳnh vẫn đang cắm cúi làm việc nói: “Mười giờ rồi đấy.”
“Mau vậy sao?” Tống Vãn Huỳnh đưa bản viết tối nay cho anh, “Anh Hứa, anh xem thử mấy cái tôi viết tối nay thế nào?”
Hứa Nam Kiều đẩy kính trên sống mũi, sắc mặt tuy nghiêm nhưng không hề lộ vẻ mất kiên nhẫn, sau khi đọc xong còn mỉm cười với cô: “Không tệ, chỉ hơn một tiếng đã viết được chừng này. Giờ cũng muộn rồi, cụ thể thì để mai tôi sẽ phân tích kỹ cho cô nhé.”
“Vâng, vậy hôm nay đến đây thôi, cảm ơn anh Hứa.”
“Không có gì, việc nên làm mà.”
Hai người thu dọn đồ đạc rồi cùng xuống lầu. Trước cửa công ty, Hứa Nam Kiều gọi điện cho tài xế đến đón. Tống Vãn Huỳnh đứng bên cạnh nói: “Thật ra cũng chỉ mười phút xe thôi, tài xế đưa tôi là được rồi, anh Hứa về sớm nghỉ ngơi đi.”
Hứa Nam Kiều cười: “Tống tiểu thư, thật ra cô có bao giờ nghĩ không cần khách sáo như vậy không? Làm trợ lý, 24/24 sẵn sàng là một phần công việc của tôi. Hơn nữa cô đã chọn làm ở Trung Tuấn, nếu một lãnh đạo quá khách khí thì sẽ thiếu uy nghiêm, khó được mọi người phục tùng.”
“Nhưng tôi thấy họ đều rất thích tôi mà.”
“Thích là một chuyện, có phục hay không lại là chuyện khác.”
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, không đồng ý với quan điểm của anh, “Nhưng tôi cho rằng một người khiến người khác tâm phục khẩu phục là vì năng lực chứ không phải uy nghiêm. Nếu anh không có năng lực thì chỉ là kẻ mượn oai người khác, dù có uy nghiêm đến đâu cũng khó khiến người ta thật lòng phục tùng.”
Hứa Nam Kiều không phản bác nhưng cũng không gật đầu, “Cô nói có lý nhưng tôi vẫn giữ quan điểm riêng.”
“Chỉ là trò chuyện thôi mà, đâu cần thuyết phục nhau.”
Đêm đầu thu vẫn còn chút lạnh, gió từ phía trước tòa nhà thổi đến khiến Tống Vãn Huỳnh khẽ rùng mình, vội kéo chặt áo khoác.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt họ.
Tống Vãn Huỳnh không để ý lắm, chỉ cảm thấy chiếc xe có chút quen mắt. Đến khi cửa xe mở ra, Văn Nghiên bước xuống cô mới ngạc nhiên bước đến: “Văn Nghiên, sao anh lại đến đây?”
“Tôi đoán giờ này em chắc chưa tan làm, tiện đường ghé qua. Về không?”
“Về!” Tống Vãn Huỳnh quay đầu nói với Hứa Nam Kiều: “Anh Hứa, anh về trước đi nhé, tôi đi trước đây.”
Hứa Nam Kiều nhìn nụ cười của cô, “Ừ, được rồi.”
Văn Nghiên mở cửa xe để cô lên trước, sau đó như vô tình liếc sang Hứa Nam Kiều một cái rồi lên xe.
Xe vừa nổ máy, Tống Vãn Huỳnh ngáp một cái.
“Chân sao rồi? Còn đau không?”
Tống Vãn Huỳnh nhấc chân xoay cổ chân thử, “Không đau chút nào.”
“Vậy là tốt rồi.”
“À đúng rồi, tôi nghe nói tối nay anh bảo Trợ lý Phương mang cơm đến cho tôi?”
“Ừ.”
“Không cần Trợ lý Phương đâu, tôi cũng có trợ lý mà, chuyện nhỏ vậy sao phải để anh ấy lặn lội tới, phí công quá.”
Văn Nghiên bỗng bật cười.
Nhìn hình ảnh Hứa Nam Kiều qua gương chiếu hậu càng lúc càng xa, anh chợt cảm thấy mấy suy nghĩ ban nãy của mình thật nực cười—chẳng qua cũng chỉ là một trợ lý thôi mà.
Rất nhanh đã đến khu Giang Sơn Nhất Phẩm.
Nhìn người dọn vệ sinh trước cổng, Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác quay sang nhìn Văn Nghiên.
“Tôi nhờ người mang chút đồ đến, chắc vừa dọn dẹp xong.”
“Đồ gì cơ?”
Tống Vãn Huỳnh cùng Văn Nghiên vào nhà, mở cửa phòng phụ thì phát hiện chiếc giường trong đó đã được chuyển đi, thay vào là một bàn làm việc hai mét và một bức tường đầy kệ sách.
“Tự nhiên chuyển giường đi làm gì chứ?”
“Đã tăng ca thì ở công ty hay ở nhà cũng vậy thôi, em thấy sao?”
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: “Nhưng tôi mới làm việc có mấy ngày, nhiều chỗ còn phải nhờ anh Hứa chỉ dẫn…”
“Tôi nói rồi, có gì không hiểu thì đến tìm tôi, bất cứ lúc nào.”
“Ừ nhỉ!” Tống Vãn Huỳnh mắt sáng rỡ, “Anh Hứa biết thì anh cũng biết, vậy giúp tôi xem thử đi, tối nay tôi viết được khá nhiều phương án thu mua, từ góc độ chuyên nghiệp anh chỉ điểm cho tôi một chút nhé?”
Văn Nghiên gật đầu rất thoải mái, “Được, không vấn đề.”
“Nhưng chúng ta phải đặt ra ba điều kiện trước đã.”
“Ba điều kiện?”
“Đúng vậy!”
“Được rồi, em nói đi.”
“Anh biết đó, tôi mới bắt đầu chưa lâu, những gì tôi viết có thể không hoàn hảo. Cho nên sau khi xem xong, thứ nhất anh không được mắng tôi; thứ hai không được nhíu mày; thứ ba không được thở dài. Anh phải nói chuyện với tôi thật nhẹ nhàng kiên nhẫn, không được cáu gắt.”
Về chuyện này Văn Nghiên cam đoan chắc nịch: “Những năm gần đây tôi cũng từng xem qua không ít phương án thu mua, dở cỡ nào cũng từng thấy rồi, em thì tệ đến mức nào được chứ.”
“Cũng đúng.” Tống Vãn Huỳnh mở tài liệu kế hoạch thu mua trong máy tính, “Anh xem đi.”
Văn Nghiên ngồi trước máy tính chăm chú đọc từng dòng. Ban đầu thì vẫn ổn, dù sao anh cũng đã xem qua trong văn phòng của Tống Vãn Huỳnh, tâm lý đã có chuẩn bị nhưng càng đọc về sau, lông mày anh càng nhíu chặt. Đến khi đọc xong toàn bộ, anh quay sang nhìn cô.
Tống Vãn Huỳnh vội lấy tay bịt miệng anh lại, “Khoan đã! Anh không được nói gì hết, nhớ tôi đã dặn gì chưa? Phải nói chuyện đàng hoàng, dịu dàng, kiên nhẫn, thả lỏng lông mày xuống, không được mắng tôi!”
Văn Nghiên bị hành động của cô chọc cười, anh gỡ tay cô ra: “Tống Vãn Huỳnh, em chắc không phải do Tô Ngự cài đến làm nội gián đấy chứ?”
Tống Vãn Huỳnh lập tức mở miệng định phản bác.
Văn Nghiên chỉ vào nội dung trên màn hình, nghiêm túc nói: “Tập đoàn Lâm thị đúng là có rủi ro, việc em đánh giá định lượng các rủi ro đó không sai. Nhưng kế hoạch tái cấu trúc mà em đưa ra có rất nhiều lỗ hổng, rồi cả phần sản xuất với R&D nữa… Thôi, giải quyết xong chỗ này rồi hãy nói tiếp. Nhưng mà không phải em có Hứa Nam Kiều sao? Sao lại viết ra thành thế này?”
“Rất tệ sao? Hôm nay anh Hứa còn khen tôi cả ngày đó.”
“…” Văn Nghiên gật đầu, “Với tư cách là người mới, em làm được đến mức này là khá lắm rồi. Nhưng em có từng nghĩ đến việc chuyên môn phải có người chuyên làm—nên để người có chuyên môn đảm nhận kế hoạch này không?”
“Ý anh là gì? Không muốn dạy nữa hả? Vậy thôi, mai tôi hỏi anh Hứa vậy.”
Văn Nghiên hít sâu một hơi, “Chúng ta tiếp tục.”