Văn Nghiên cảm thấy cả đời này tất cả sự kiên nhẫn của mình đều đã dành cho Tống Vãn Huỳnh trong đêm nay.
Nếu như cấp dưới của anh mà nộp một bản kế hoạch như của Tống Vãn Huỳnh... Thật ra cũng không đúng, một bản kế hoạch thế này căn bản chẳng bao giờ có thể xuất hiện trên bàn làm việc của anh.
Anh kiên nhẫn giảng giải từng chút một cho Tống Vãn Huỳnh:
“Bản kế hoạch của em muốn thuyết phục được ba và nhóm cấp cao của công ty, quan trọng nhất chính là phương án giải quyết rủi ro của Tập đoàn Lâm thị và lợi ích cốt lõi. Em cảm thấy sản phẩm của Lâm thị trong tương lai có triển vọng phát triển gì, đóng vai trò quan trọng ra sao với Trung Tuấn, hoặc nói cách khác, dưới trướng Trung Tuấn có ngành nào có thể thay thế được hay không – đây đều là những điểm em phải viết rõ.”
“Nhưng tôi có viết mà…” Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Tôi có viết là trong tương lai có thể tích hợp tài nguyên của Lâm thị với Trung Tuấn…”
“Không đủ chi tiết. Giá trị đó không đủ để lay động lòng người.”
“Nhưng tôi không thể bịa đặt được.”
“Không phải bảo em bịa đặt mà là viết bản kế hoạch cho hay hơn một chút. Về triển vọng phát triển sản phẩm của Lâm thị, em không có điều tra thị trường cũng không so sánh với các doanh nghiệp cùng ngành. Em dựa vào đâu mà cho rằng nó không có triển vọng? Hơn nữa anh nhớ dưới trướng Trung Tuấn có một ngành tương tự nhưng hiệu quả kinh doanh luôn kém – điểm này tại sao không nhắc tới? Em phải để những người nắm quyền phát biểu có thể nhìn thấy và tin tưởng vào giá trị của việc thâu tóm Lâm thị.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Tôi nhớ rồi. Nhưng sao anh biết rõ vậy?”
“Chỉ liếc qua vài cái thôi,” Văn Nghiên không trả lời nhiều, “Giờ sửa luôn hay để mai?”
“Tất nhiên là sửa luôn! Anh đứng dậy đi tắm trước đi. Tôi tra thêm tài liệu rồi sửa.”
Văn Nghiên đứng dậy nhìn Tống Vãn Huỳnh đang hào hứng ngồi trước máy tính, không nói thêm gì rời khỏi thư phòng đi tắm.
Tắm xong đi ra, Văn Nghiên gõ cửa thư phòng chỉ vào cổ tay, “Sắp mười một giờ rồi.”
Tống Vãn Huỳnh không ngẩng đầu lên, “Anh đi ngủ trước đi, tôi làm thêm chút nữa.”
Văn Nghiên tựa vào khung cửa lặng lẽ nhìn cô đang tập trung đánh máy, “Được.”
Làm thêm giờ vốn là chuyện bình thường. Lúc mới tiếp quản Văn thị, để nhanh chóng nắm bắt công việc anh đã ngủ ở văn phòng suốt một tháng. Về sau làm thêm là chuyện thường nhật, nhiều khi quay cuồng giữa mấy thành phố, mấy ngày không ngủ cũng là bình thường.
Anh quay người trở lại phòng ngủ.
Tống Vãn Huỳnh tra tài liệu viết kế hoạch đến tận một giờ sáng. Gõ xong dấu chấm câu cuối cùng, cô xem lại vài lượt rồi duỗi người một cái.
Liếc nhìn góc trên màn hình – 1:28.
Muộn thế rồi à…
Cô đóng laptop, xoa xoa bả vai hơi cứng đi vào phòng.
Mệt rã rời, thoát khỏi file văn bản rồi như thể toàn bộ năng lượng bị máy tính hút cạn. Cô cố gắng lê vào phòng tắm tắm qua sau đó lăn ra giường.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua lớp rèm mỏng.
Mới nằm xuống không bao lâu Tống Vãn Huỳnh đã chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh, Văn Nghiên mở mắt, rời giường vào thư phòng bật máy tính, đọc lại bản kế hoạch cô vừa viết xong.
Không tệ.
—
Vài ngày sau, ban ngày Tống Vãn Huỳnh ở công ty viết kế hoạch dưới sự giúp đỡ của Hứa Nam Kiều, buổi tối về Giang Sơn Nhất Phẩm hoàn thiện kế hoạch dưới sự hướng dẫn của Văn Nghiên. Một tuần sau, cuối cùng dưới cái gật đầu của cả hai người, cô đã hoàn tất bản kế hoạch thu mua Lâm thị một cách gian nan.
Trước khi đưa cho Tống Chính Huy, Tống Vãn Huỳnh gõ cửa văn phòng của Scarlett.
“Chị ơi, chị có bận không?”
Scarlett ngẩng lên từ đống tài liệu, “Vãn Huỳnh? Có chuyện gì sao?”
Tống Vãn Huỳnh cầm bản in kế hoạch đi tới trước bàn làm việc của Scarlett, “Dạo này tôi đang làm một kế hoạch thu mua. Bản kế hoạch tôi viết xong rồi nhưng trước khi đưa cho ba, tôi muốn chị xem trước một chút.”
“Thu mua?” Scarlett ngạc nhiên, “Em?”
“Tôi biết ngay chị sẽ ngạc nhiên mà. Đây là thành quả tôi cày ngày cày đêm suốt hơn một tuần đó!”