Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 138

"Tôi có thấy bài đăng điểm danh mỗi tối của em trên vòng bạn bè WeChat, được rồi, đưa cho tôi xem nào.”

Tống Vãn Huỳnh đưa bản kế hoạch cho Scarlett, cô ấy lật xem qua vài trang rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Là Lâm thị? Gần đây rất nổi đúng không?”

“Đúng vậy, chính là Lâm thị.”

Scarlett khẽ nhíu mày, “Tại sao lại muốn thu mua Lâm thị?”

“Đương nhiên là vì Lâm thị có giá trị để thu mua mà. Chị xem hết bản kế hoạch của tôi đi rồi hãy góp ý cho tôi được không?”

Scarlett trầm ngâm một lát, “Được, để tôi xem xong đã.”

“Cảm ơn chị nha!” Nói xong, Tống Vãn Huỳnh rời khỏi văn phòng của Scarlett.

Hiệu suất làm việc của Scarlett rất cao, trước khi tan ca trên bàn làm việc của Tống Vãn Huỳnh đã xuất hiện bản kế hoạch với đầy những ghi chú chỉnh sửa do Scarlett viết.

“Nhiều ghi chú thế này…” Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn Scarlett, “Chị, hôm nay chị dành cả ngày để xem kế hoạch của tôi à?”

“Đây là bản kế hoạch đầu tiên của em, em đã bận rộn suốt một tuần nên tôi đương nhiên phải nghiêm túc rồi. Tôi hiểu ý em, Lâm thị đúng là có giá trị thu mua, bản kế hoạch của em cũng thể hiện điều đó. Với tư cách là bạn bè, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ. Nhưng với vai trò là CFO của công ty, một thương vụ có rủi ro cao thì tôi cần suy nghĩ nhiều hơn. Em nên cân nhắc lại.”

Nhìn bóng lưng Scarlett rời đi, Tống Vãn Huỳnh ủ rũ nằm gục xuống bàn làm việc.

Thu mua Lâm thị không phải là một hành động bốc đồng, cũng không chỉ vì tư lợi cá nhân.

Trong tiểu thuyết, không lâu sau khi Tô Ngự thu mua Lâm thị, nhà nước ban hành quy định mới. Rất nhiều ngành bị ảnh hưởng nhưng đồng thời cũng có nhiều ngành nổi lên và Lâm thị là một trong số đó.

Nhưng những chính sách mới đó vẫn chưa được công bố, cô không thể nói ra với ai. Dù có nói cũng chưa chắc có người tin.

Tất cả nhiệt huyết đều tan biến trong khoảnh khắc.

Tống Vãn Huỳnh như bị rút hết động lực, uể oải làm việc, về đến căn hộ thì nằm bẹp trên ghế sofa không nói lời nào.

Với tư cách là CFO của công ty, Scarlett là một trong những người có tiếng nói mà cô cần thuyết phục.

Nhưng ngay cả Scarlett còn chưa lay động được, huống chi là những thành viên hội đồng quản trị khó nhằn kia.

Bản kế hoạch đầy ghi chú nằm trước mặt nhưng Tống Vãn Huỳnh lại không thể gom lại được tinh thần.

Hay là bỏ đi.

Tô Ngự muốn thu mua Lâm thị như vậy thì để anh ta thu mua đi. Còn Lâm Hoan Sơ chẳng phải vẫn còn đó sao? Cô không tin có mình ở đây rồi mà Tô Ngự vẫn còn có thể muốn làm gì thì làm với Lâm Hoan Sơ?

Ừ, thế cũng tốt mà.

Tống Vãn Huỳnh kiệt sức nghĩ thầm.

Ai cũng tốt, khỏi phải dằn vặt.

Cửa căn hộ mở ra.

Tống Vãn Huỳnh không còn sức ngẩng đầu, mãi đến khi một đôi chân xuất hiện trước mặt cô, cô mới hơi ngước đầu, với tư thế nằm bò trên sofa ngước nhìn người đang đứng đó — là Văn Nghiên: “Anh về rồi à.”

Thấy cô uể oải như vậy, Văn Nghiên không hỏi gì, cầm lấy bản kế hoạch trên bàn trà trước mặt ngồi xuống sofa, lật mở từng trang xem từ đầu đến cuối.

Đến khi xem xong trang cuối cùng anh mới hỏi: “Ý kiến của Scarlett?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

“Ý kiến rất tốt, sao không sửa?”

Tống Vãn Huỳnh ỉu xìu: “Scarlett nói tôi nên cân nhắc lại dự án này, giọng điệu của chị ấy cho thấy không mấy hài lòng, hy vọng tôi suy nghĩ thêm.”

“Scarlett từng làm CFO cho nhiều công ty nước ngoài, xử lý qua vô số thương vụ thu mua. Là CFO của Trung Tuấn, đương nhiên chị ấy có sự cân nhắc riêng. Tôi xem qua những góp ý trong bản kế hoạch của em, đúng là rất đáng sửa đổi. Nhưng em bây giờ thế này là định bỏ cuộc à?”

Tống Vãn Huỳnh không nói gì.

“Dành cả tuần dốc sức viết một bản kế hoạch, cuối cùng lại bị phủ định toàn bộ, chán nản là chuyện bình thường. Nếu em không muốn sửa vậy thì bỏ đi.”

Tống Vãn Huỳnh vừa nghe vậy thì tức giận ngồi bật dậy: “Bỏ cuộc? Đây là kết quả của tôi sau một tuần không ngủ không nghỉ đấy! Anh bảo tôi bỏ cuộc? Vậy chẳng phải công sức trước đây đổ sông đổ biển hết sao?”

Văn Nghiên nhìn cô: “Nhưng em nằm ở đây thì thay đổi được gì?”

Tống Vãn Huỳnh định nói gì đó rồi thôi, giây tiếp theo cúi đầu, giọng trầm xuống: “Thật ra tôi chỉ hơi nản một chút, chỉ một chút thôi.”

“Vậy thì nản thêm một lát rồi sửa lại bản kế hoạch.”

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu: “Anh đúng là... thấy tôi buồn như vậy mà cũng không an ủi một câu? Tôi bị Scarlett phủ định ngay từ gốc rễ, anh không thể thông cảm một chút sao? Chẳng lẽ anh chưa từng bị ai phủ nhận hoàn toàn bao giờ à?”

Văn Nghiên sững người, đặt bản kế hoạch xuống nhàn nhạt đáp: “Chưa từng.”

Tống Vãn Huỳnh nheo mắt, ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Thật sự chưa từng?”

“Chưa.”

“Anh chắc không?”

Văn Nghiên im lặng một lúc rồi nói: “Không đạt được kỳ vọng của người khác, bị phủ định là chuyện rất bình thường.”

“Anh giỏi như vậy, người ta cũng dám phủ định anh sao?”

“Tôi giỏi?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu: “Tất nhiên rồi! Anh còn trẻ như vậy, chưa từng tiếp xúc gì với công ty, đột nhiên bị đẩy lên mà vẫn có thể quản lý công ty đâu vào đấy, không giỏi thì là gì? Trước đây tôi không nghĩ nhiều nhưng từ lúc vào công ty làm, tôi thấy anh siêu giỏi luôn ấy!”

Văn Nghiên bật cười khẽ, “Em thấy giỏi thì là giỏi đi.”

“Anh vẫn chưa trả lời tôi. Anh chưa từng bị phủ định hoàn toàn à? Anh chưa từng thấy mất tinh thần giống tôi sao?”

“Sẽ có, nên tôi mới nói em nản thêm một lát rồi dậy sửa kế hoạch.”

“...Ừ.” Tống Vãn Huỳnh mềm oặt dựa xuống sofa.

Văn Nghiên đứng dậy, thấy cô buồn bã như vậy thì lại ngồi xuống.

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng Văn Nghiên lên tiếng: “Hơn hai năm trước, lúc đó tôi vừa tiếp quản công ty chưa bao lâu, vì một dự án mà làm công ty thua lỗ gần như... Dự án đó đúng là tôi làm không tốt, ông nội tức giận đến mức đích thân đến công ty cầm gậy đánh tôi một cái, bảo tôi về nhà để ông quay lại tiếp quản công ty.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, ngày hôm sau ông lại vì bệnh cũ tái phát mà nằm liệt giường.”

“Ông nội anh…”

“Ông có thành kiến với tôi là chuyện bình thường thôi. Dù sao tôi cũng chưa làm được gì ra hồn để ông thấy. Việc tôi thua kém anh cả ở mọi mặt cũng là sự thật.” Nhắc lại chuyện cũ, Văn Nghiên không quá xúc động, tâm trạng lúc đó anh cũng chẳng còn nhớ rõ, chỉ là mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy có chút cảm khái, “Khi đó tôi giống em bây giờ, uể oải rất lâu, từng nghĩ mình không có năng lực quản lý công ty. Nhưng không còn cách nào khác, có đôi khi sau khi chán nản xong, em vẫn phải tự mình vực dậy.”

Bởi vì ngoài bản thân ra chẳng có ai có thể giúp em cả.

Anh nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Muốn sửa không? Để tôi xem giúp.”

“Anh giúp tôi á?”

“Ừ, tôi giúp em.”

Bình Luận (0)
Comment