Sự uể oải của Tống Vãn Huỳnh dừng lại tại đây.
Cô vực dậy tinh thần mở bản kế hoạch bị Scarlett ghi chú chi chít, đọc kỹ từ đầu đến cuối các ý kiến mà Scarlett đã ghi lại. Đêm hôm đó đèn trong thư phòng sáng đến ba giờ sáng.
Nhờ nỗ lực của bản thân cùng với sự giúp đỡ của Văn Nghiên, một bản kế hoạch được chỉnh sửa hoàn chỉnh đã được đặt lên bàn làm việc của Scarlett vào sáng sớm hôm sau.
"Đây là em..."
"Bản đã chỉnh sửa."
Scarlett mở ra xem hai trang, khẽ bật cười: "Xem ra em thật sự rất để tâm đến dự án này đấy. Không tệ, những ghi chú tôi viết em đều xem qua rồi. Nhưng giờ tôi hơi bận, chờ tôi xong việc sẽ xem kỹ lại được chứ?"
"Được ạ, chị vất vả rồi."
Nhìn bóng lưng Tống Vãn Huỳnh vừa đi ra vừa khe khẽ ngân nga, tâm trạng có vẻ rất vui, Scarlett thật không ngờ cô ấy có khả năng chịu đựng áp lực tâm lý khá tốt.
Hôm qua lời cô nói tuy không nặng nề nhưng với một người đã chuẩn bị tư liệu lâu như vậy, viết bản kế hoạch kỹ lưỡng như vậy cũng xem như một cú đánh không nhỏ. Vậy mà chỉ qua một đêm, bản kế hoạch đã được chỉnh sửa đầy đủ theo những chú thích của cô, lại còn vui vẻ đến mức đó vào sáng sớm.
Scarlett đang mở máy tính để làm việc thì bị một tin tức quốc tế bật lên ở góc dưới màn hình thu hút ánh nhìn.
Làm việc nhiều năm như vậy, Scarlett luôn giữ thói quen theo dõi tin tức trong và ngoài nước mỗi ngày.
Bản tin trước mắt này… hình như liên quan đến ngành nghề của tập đoàn Lâm thị được nhắc trong bản kế hoạch của Tống Vãn Huỳnh.
Nghĩ đến đây, Scarlett liếc nhìn bản kế hoạch bên cạnh, trầm ngâm giây lát rồi đặt tập tài liệu đang cầm sang bên, cầm lấy bản kế hoạch của Tống Vãn Huỳnh.
Lúc này ở văn phòng, Tống Vãn Huỳnh thật ra không hề thư thái như vẻ ngoài. Cô căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên nhưng khi bản kế hoạch đã nộp ra ngoài, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là… đợi.
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, là tin nhắn từ Văn Nghiên.
Văn Nghiên: Sao rồi?
Tống Vãn Huỳnh: Scarlett nói đợi chị ấy xong việc rồi mới xem. Anh nói xem khả năng chị ấy gật đầu là bao nhiêu phần trăm? Nếu chị ấy vẫn không đồng ý thì làm sao bây giờ? Tôi thấy bản kế hoạch của mình và anh đã rất hoàn hảo rồi, chị ấy mà vẫn không đồng ý thì tôi thật sự không biết phải sửa từ đâu nữa.
Văn Nghiên: Thả lỏng, đừng căng thẳng.
Tống Vãn Huỳnh nhanh tay gõ:
Tôi không hề căng thẳng!
Văn Nghiên: Không căng thẳng là tốt. Thất bại cũng không sao, xem như một lần trải nghiệm. Em tiến bộ rất nhanh.
Bốn chữ “tiến bộ rất nhanh” khiến tâm trạng Tống Vãn Huỳnh tạm thời dịu lại đôi chút.
Ít nhất cho dù có thất bại, hơn một tuần nỗ lực của cô cũng không uổng phí.
Tống Vãn Huỳnh đặt điện thoại xuống, ngả người ra sau ghế bắt đầu suy nghĩ về đường lui.
Nếu Scarlett vẫn không gật đầu vậy thì cô sẽ mang bản kế hoạch này đến tìm bố. Tất nhiên nếu Scarlett không đồng ý thì khả năng cao bố cô cũng sẽ không thông qua. Nếu đúng vậy, cô chỉ có thể cắn răng từ bỏ Lâm thị, tìm một cách khác để cứu lấy Lâm Hoan Sơ.
Dù Tô Ngự có muốn làm gì Lâm Hoan Sơ đi nữa thì cũng phải cân nhắc giữa hai nhà họ Văn và Tống.
Lâm Hoan Sơ là từng bước từng bước rơi vào cái bẫy của Tô Ngự. Nếu Tô Ngự mua lại Lâm thị thành công thì điều đầu tiên cô làm sẽ là đưa Lâm Hoan Sơ về làm việc tại Trung Tuấn, tránh xa tên cẩu nam nhân đó. Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của cô, cô không tin Tô Ngự còn có cơ hội nào nữa!
Ừm! Cứ quyết định vậy đi!
Cô đợi… cho đến tận trưa.
Thật sự là mất hết kiên nhẫn, cô liền đi về phía văn phòng của Scarlett.
Nhưng gõ cửa rồi, bên trong lại không có ai.
Trợ lý của Scarlett nói với cô rằng Scarlett đi họp rồi.
Tống Vãn Huỳnh đành thất vọng quay về văn phòng, vừa đến cửa thì gặp trợ lý của Tống Chính Huy đang tìm cô.
“Cô Tống, tổng giám đốc Tống có việc tìm cô, mời cô đến văn phòng một chuyến.”
“Bố tìm tôi?” Tống Vãn Huỳnh thấy khó hiểu, đến văn phòng của Tống Chính Huy mới phát hiện Scarlett cũng đang ở đó, cô kinh ngạc: “Chị cũng ở đây ạ?”
Ngay sau đó, cô nhìn thấy trên bàn làm việc của Tống Chính Huy là bản kế hoạch về việc thâu tóm Lâm thị.
Tống Vãn Huỳnh là người thông minh, chỉ trong tích tắc đã hiểu ra lý do Tống Chính Huy gọi cô đến. Trái tim đang hồi hộp bỗng chốc như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, cố nén cảm xúc dâng trào trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh nói với Tống Chính Huy:
“Bố gọi con đến có chuyện gì ạ?”
Tống Chính Huy cầm lấy bản kế hoạch trên bàn:
“Scarlett đưa cho bố một bản kế hoạch, bố vừa lật xem, không biết ai to gan đến mức dám nghĩ đến việc mua lại Lâm thị.”
“Thế… bố xem xong rồi thấy sao ạ? Có ý kiến gì không?”
“Bản kế hoạch cũng không tệ nhưng bố vẫn có chút tò mò. Với tình hình hiện tại của Lâm thị, không ai muốn đụng vào củ khoai nóng này cả.”
“Khoai nóng thì cũng là khoai, muỗi có nhỏ cũng là thịt mà bố, đúng không?”
Tống Chính Huy bật cười: “Thật sự là con làm?”
“Dĩ nhiên… nhưng cũng không phải chỉ mình con. Bố biết mà, con mới vào công ty được bao lâu, sao có thể tự mình làm ra một bản kế hoạch hoàn hảo như vậy được? Bản này con được Hứa Nam Kiều giúp đỡ rất nhiều, còn có cả Văn Nghiên, sau giờ làm việc anh ấy đều giúp con phân tích và chỉnh sửa. Bố nói thử xem, bản kế hoạch này thế nào?”