Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 140

“Cũng không tệ!” – Tống Chính Huy khẳng định, “Scarlett nói bản kế hoạch này là do con làm ra, ban đầu ba còn không tin nhưng giờ nhìn lại thì… không thể không tin nữa rồi.”

Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Scarlett: “Chị thì sao?”

“Xem xong bản kế hoạch đã được em sửa đổi, chị phải thừa nhận là em thực sự rất dụng tâm. Hơn nữa ngành nghề của nhà họ Lâm, chị cho rằng trong tương lai hoàn toàn có khả năng trỗi dậy lần nữa. Nếu thực sự vực dậy được, giá trị của Lâm thị sẽ rất lớn.”

Tống Chính Huy gật đầu: “Con nói đúng. Bản kế hoạch này, ngày mai ba sẽ đưa ra bàn trong cuộc họp hội đồng quản trị. Vãn Huỳnh, ba thấy con đăng trên vòng bạn bè, tuần vừa rồi ngày nào cũng làm việc đến tám chín giờ tối à?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu: “Vì bản kế hoạch này, con đã mất ngủ suốt một tuần đó. Mới tối qua con và Văn Nghiên còn nghiên cứu tới ba giờ sáng cơ mà.”

“Cực vậy à?”

“Dĩ nhiên là cực rồi! Ba đâu có biết, ngay ngày đầu tiên con bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thì bị trật chân, mấy ngày liền không đi lại được, chỉ cần chạm đất là đau.”

“Bị trật chân sao không nói?”

“Còn chẳng phải vì không muốn trì hoãn tiến độ kế hoạch sao. Hơn nữa chỉ là trật chân thôi, con không muốn làm ba lo lắng.” – Tống Vãn Huỳnh luôn giữ quan điểm: phải để người khác thấy được sự vất vả và nỗ lực của mình, nếu không thì tất cả đều là vô nghĩa.

“Nhưng nếu bản kế hoạch được ba và chị Scarlett công nhận, vậy thì cực khổ bao nhiêu cũng xứng đáng.”

Tống Chính Huy cười to: “Không tệ, đúng là con gái của Tống Chính Huy! Nếu ngày mai kế hoạch được thông qua trong cuộc họp, ba sẽ thưởng cho con. Nói đi, con muốn gì?”

“Gì cũng được sao?”

“Tất nhiên, trong lòng con chẳng lẽ ba lại nhỏ mọn đến vậy?”

“Vậy thì nói rõ nhé, là cái gì cũng được đó.” – Tống Vãn Huỳnh cười tít mắt: “Nếu ngày mai hội đồng quản trị thông qua kế hoạch thu mua, con muốn nếm thử vị trứng trà Hồng Tiêu Tống Phẩm.”

Tống Chính Huy: “……”

Hôm sau, cuộc họp hội đồng quản trị được tổ chức. Tống Vãn Huỳnh từ sáng sớm đã có mặt ở công ty đứng trước cửa phòng họp chờ kết quả.

Thật ra so với hôm qua khi đợi Scarlett gật đầu thì hôm nay cô không căng thẳng bằng.

Mặc dù trong hội đồng quản trị của Trung Tuấn vẫn còn nhiều “phe bảo thủ” nên chuyện có đồng ý đầu tư vào Lâm thị – một công ty tiềm ẩn nhiều rủi ro – hay không là điều khó nói. Nhưng với tư cách là Chủ tịch, Tống Chính Huy có quyền phủ quyết, lại còn có thêm Scarlett – người có tiếng nói mạnh mẽ – ủng hộ, nên cô tin hôm nay chỉ là bước thủ tục, không đến mức khiến cô thất vọng.

Nhưng từng phút từng giây trôi qua, cửa phòng họp vẫn đóng chặt khiến tâm trạng đang bình tĩnh của Tống Vãn Huỳnh dần trở nên bồn chồn.

Sau ba tiếng họp, cô không thể ngồi yên nữa.

“Anh Hứa, thông thường cuộc họp hội đồng kéo dài bao lâu vậy?”

Hứa Nam Kiều nhìn đồng hồ: “Cả ngày.”

“Cả ngày?” – Tống Vãn Huỳnh thở phào – “Vậy thì tốt.”

“Nhưng thông thường, buổi họp sáng thì đáng lẽ giờ này đã kết thúc rồi.”

“Á?” – Câu nói này lại khiến cô căng thẳng trở lại.

“Đừng lo, nếu Tống tổng và chị Scarlett đã đồng ý với bản kế hoạch thì chắc chắn sẽ không có vấn đề.”

“Hy vọng là vậy.”

Hai người tiếp tục chờ trước phòng họp.

Cùng lúc đó, thang máy tầng này mở ra, tiếng bước chân vang lên tiến về phía họ.

Tống Vãn Huỳnh cúi đầu ủ rũ không nhìn lên, cho đến khi cảm thấy có người đứng trước mặt mình và giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao ủ rũ thế?”

Cô sững người, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, mắt sáng rỡ: “Văn Nghiên? Sao anh lại đến đây?”

Văn Nghiên không trả lời câu hỏi của cô, thản nhiên liếc nhìn Hứa Nam Kiều ở bên cạnh một cái, không đợi anh ấy chào hỏi, ánh mắt đã chuyển sang phía phòng họp: “Cuộc họp vẫn chưa kết thúc à?”

Tống Vãn Huỳnh nhăn mặt lắc đầu: “Chưa, họp hơn ba tiếng rồi mà vẫn chưa xong. Anh nói xem có khi nào kế hoạch của tôi bị hội đồng bác bỏ toàn bộ, rồi ba với chị Scarlett đang ở trong kia tranh luận đến cùng không?”

Văn Nghiên bị suy diễn của cô chọc cười: “Chuyện chưa xảy ra thì đừng nghĩ bậy.”

“Thế sao vẫn chưa ra?”

Anh giải thích: “Hội đồng đâu phải chỉ thảo luận mỗi dự án của em, báo cáo tài chính quý II chắc cũng ra rồi, nếu tôi nhớ không nhầm.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” – Tống Vãn Huỳnh vẫn còn thắc mắc – “Nhưng anh vẫn chưa nói anh đến đây làm gì? Tìm ba tôi à?”

“Không phải.”

“Vậy đến làm gì?”

Vừa dứt lời, cửa phòng họp bỗng mở ra, mấy thành viên hội đồng bước ra ngoài.

Văn Nghiên nhìn theo bóng dáng Tống Vãn Huỳnh lập tức lao vào phòng họp, một lát sau tiếng hét vui sướng của cô vang lên từ bên trong.

Chỉ cần nghe âm thanh cũng đủ biết cô đang vui mừng đến mức nào.

Tống Vãn Huỳnh bước ra khỏi phòng họp, nụ cười rạng rỡ trên mặt không thể giấu nổi, cô chạy đến chỗ Văn Nghiên phấn khích ôm chầm lấy anh: “Thành công rồi thành công rồi! Hội đồng thông qua toàn bộ! Tôi thành công rồi!”

Tâm trạng Văn Nghiên cũng phấn khởi theo cô, khóe môi khẽ cong lên: “Ừ, tôi nghe thấy rồi. Chúc mừng em.”

“Tôi vui lắm! Tôi chưa bao giờ vui như hôm nay! Vừa rồi trong phòng họp ba nói với tôi, bản kế hoạch của tôi được thông qua toàn bộ! Toàn bộ đó! Không ngờ lại là toàn bộ! Văn Nghiên, cảm ơn anh!”

“Không có gì.”

Văn Nghiên cúi đầu nhìn gương mặt rạng ngời như ánh nắng của Tống Vãn Huỳnh, trong mắt như có ánh sao lấp lánh, anh không kiềm được cúi đầu thêm chút nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Tôi cố tình đến để chứng kiến khoảnh khắc em thành công.

Hy vọng tôi là người đầu tiên em muốn chia sẻ niềm vui này.

Bình Luận (0)
Comment