Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 141

Trong khoảng thời gian Tống Vãn Huỳnh bận rộn vì vụ thu mua Lâm thị, những ngày tháng của Lâm Hoan Sơ cũng không khá khẩm gì hơn.

Lâm gia sắp phá sản, toàn bộ sản nghiệp dưới tên Lâm thị thậm chí cả căn biệt thự này của nhà họ Lâm sớm muộn gì cũng sẽ bị tòa án niêm phong và đem bán đấu giá. Cô biết ngày đó sẽ không đến quá muộn.

Mấy ngày nay, Lâm Hoan Sơ đã lần lượt chuyển đồ đạc cá nhân từ biệt thự đến một căn phòng nhỏ cô thuê.

Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, trời đổ một trận mưa xối xả, cô một mình cầm ô kéo theo chiếc vali nặng nề rời khỏi khu biệt thự.

Những thứ giá trị trên người cô, để gom đủ tiền chữa bệnh cho mẹ cô đã sớm bán sạch.

Hai bên đường trồng đầy cây long não, vì mưa lớn mà nhiều cành lá rơi rụng bị xe cộ qua lại cán nát thành từng đám bùn nhão, nước mưa văng tung tóe lên ống quần Lâm Hoan Sơ, chưa kịp bước ra khỏi khu biệt thự thì ống quần đã lấm lem bẩn thỉu không nỡ nhìn.

Lâm Hoan Sơ cúi đầu nhìn đám bùn đất trên người rồi tiếp tục bước đi.

Một chiếc Maybach màu đen bóng từ phía trước lao đến, dần chậm lại khi ngang qua cô rồi từ từ lùi lại, cho đến khi dừng hẳn bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống.

“Lâm Hoan Sơ.”

Lâm Hoan Sơ nhìn thấy Tô Ngự ngồi ở ghế sau xe, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Tô Ngự liếc sang chiếc vali bên cạnh cô, “Biệt thự nhà họ Lâm còn chưa bị niêm phong đã vội chuyển đi rồi?”

“Ngày đó sớm muộn gì cũng đến, đến lúc đó không chỉ biệt thự, toàn bộ bất động sản dưới danh nghĩa công ty cùng tất cả tài sản đứng tên ba mẹ tôi cũng sẽ bị niêm phong. Tôi chỉ là không muốn đến lúc đó phải rời đi trong thảm hại.”

Tô Ngự nhìn vẻ mặt bình thản dửng dưng của cô, khẽ cau mày, “Cô hình như chẳng hề quan tâm đến sống chết của Lâm thị?”

“Quan tâm thì sao, không quan tâm thì sao, đến bước đường này rồi, chẳng lẽ còn là chuyện tôi có thể quyết định được sao?” Lâm Hoan Sơ nhìn anh qua màn mưa, giọng điệu bình tĩnh. Cô không muốn để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt người ngoài, nhất là trước mặt Tô Ngự.

“Tôi biết trong ngành không ai dám đối đầu với anh, cũng biết anh đã buông lời đe dọa khiến không ai dám giúp tôi nữa. Không sao cả, nếu anh đã dốc hết tâm sức muốn có được Lâm thị thì cho dù công ty có phá sản bị niêm phong, tôi cũng sẽ không để anh đạt được mục đích.”

“Đến cả mẹ cô vẫn còn nằm viện, cô cũng không quan tâm sao?”

“Chuyện bệnh tình của mẹ tôi không cần anh lo, tôi sẽ chăm sóc bà ấy tốt. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây. Tổng giám đốc Tô, hy vọng sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.” Cô tháo chuỗi vòng tay trên cổ tay ném vào lòng anh qua cửa xe, “Thứ không đáng giá, trả lại cho anh.”

Nhìn bóng lưng Lâm Hoan Sơ dần khuất xa trong gương chiếu hậu, Tô Ngự nắm chặt chuỗi vòng tay, sắc mặt tối sầm vô cùng khó coi.

Từ vài ngày trước, Lâm Hoan Sơ đã thuê một căn hộ nhỏ đơn giản nhưng giá rẻ ở một khu xa trung tâm thành phố.

Nơi này là trạm cuối của tuyến tàu điện ngầm số 1, tuyến này nối thẳng đến bệnh viện, chỉ cần đi bộ mười phút là tới ga tàu, rất tiện để cô chăm sóc mẹ ở viện.

Vừa về đến nhà, cơn mưa như trút nước liền tạnh.

Lâm Hoan Sơ bắt đầu lấy đồ trong vali ra sắp xếp, dọn dẹp căn phòng đơn sơ trước mắt.

Cô không phải người cố chấp, với chuyện của Lâm thị những gì nên làm và không nên làm cô đều đã thử qua. Với kết cục hiện tại, cô chỉ có thể nói: bản thân đã cố hết sức rồi.

Vừa dọn dẹp xong, chiếc điện thoại đặt trên bàn phòng khách reo lên.

Là cuộc gọi từ Tống Vãn Huỳnh, vẫn là số điện thoại đã trao đổi trong buổi tiệc từ thiện hôm đó.

“Chị Hoan Sơ! Tôi là Tống Vãn Huỳnh, chị còn nhớ tôi không? Mình gặp nhau ở buổi tiệc từ thiện đó!”

Nhớ lại buổi tiệc hôm ấy, Lâm Hoan Sơ khẽ mỉm cười ngồi xuống ghế sofa phòng khách, “Nhớ chứ. Em gọi tôi có việc gì sao?”

“Tất nhiên là muốn bàn với chị chuyện thu mua Lâm thị rồi.”

“Thu mua Lâm thị?”

“Tôi biết Lâm thị là tâm huyết cả đời của ba chị nhưng so với việc đầu tư vốn, khả năng thành công của việc thu mua sẽ cao hơn nhiều. Chị Hoan Sơ, chị có đồng ý không?”

Lâm Hoan Sơ ngồi lặng trên sofa không nói lời nào. Cô khó mà diễn tả được cảm xúc trong lòng lúc này.

Cảm giác như ngày xưa cô cùng bạn bè leo núi, hôm đó gió rất lớn, khi đến lưng chừng núi trời bắt đầu đổ mưa, cô ngồi trong đình nghỉ chờ mưa tạnh. Khi mưa dứt, bạn cô muốn xuống núi nhưng cô thì cố chấp muốn lên đến đỉnh. Họ đi mãi đến 6 giờ sáng mới đến nơi.

Trùng hợp thay đúng khoảnh khắc ấy, bầu trời u ám đột nhiên bừng sáng, vô số tia nắng vàng rực rỡ xuyên qua mây mù, cả bầu trời như biến thành một đại dương ánh sáng.

“Em chắc chắn muốn thu mua Lâm thị chứ?”

“Chị Hoan Sơ… chị không muốn sao?”

“Không, tôi muốn.” Lâm Hoan Sơ bật cười, “Vãn Huỳnh, cảm ơn em.”

Không ai muốn cứu một công ty đang bên bờ phá sản, nhất là dưới áp lực từ Tô Ngự.

Cô cũng muốn giữ lại công ty, giữ lại tâm huyết cả đời của ba mình nhưng có những chuyện không phải cứ muốn là được.

Ít nhất thì, Lâm thị đã được giữ lại.

Trong hơn một tuần sau đó, Lâm Hoan Sơ cứ đi đi về về giữa nhà và bệnh viện, may mắn thay bệnh tình của mẹ cô đã được kiểm soát, trừ công ty ra thì mọi việc đều đang chuyển biến tốt hơn.

Trên đường về nhà, cô vừa đi vừa xem tin nhắn cập nhật tiến độ mà Tống Vãn Huỳnh gửi:

“Chị Hoan Sơ, chị đừng lo nhé, tôi vẫn đang cố gắng hoàn thiện bản kế hoạch!”

“Hôm nay đã hoàn thành được 30% rồi!”

“Đã được 50% rồi nha!”

“Huhu hôm qua bị anh Hứa xóa mất một đống, lại còn 30% QAQ.”

“Hôm nay tiến độ tăng vù vù, được 60% rồi! Tôi thấy mình càng ngày càng siêu!”

“80% rồi! Gần xong rồi đó! Hôm nay anh Hứa khen tôi suốt cả ngày luôn ^_^”

“Chị Hoan Sơ yên tâm nha, tôi biết mình còn non nớt nhưng tôi có anh Hứa Nam Kiều và Văn Nghiên giúp đỡ! Chị đừng xem thường anh Hứa nha, tuy anh ấy giờ là trợ lý của tôi nhưng anh ấy tốt nghiệp trường top thế giới, sau này chắc chắn làm phó tổng đó!”

Bình Luận (0)
Comment