“Còn có cả Văn Nghiên nữa, giống như Hứa Nam Kiều cũng tốt nghiệp từ đại học hàng đầu thế giới. Lúc đầu bị giao nhiệm vụ khẩn cấp tiếp quản Tập đoàn Văn thị, đến giờ vẫn chưa phá sản, có thể thấy anh ấy lợi hại đến mức nào!”
“Có hai người bọn họ giúp tôi, tôi nhất định sẽ đánh bại Tô Ngự, giành lại Lâm thị!”
“Chín mươi chín phần trăm rồi! Sắp hoàn thành rồi!”
“Văn Nghiên là người đáng ghét nhất trên thế giới này, anh ta đã xóa hơn hai mươi phần trăm kế hoạch của tôi, nhưng không sao tôi sẽ tiếp tục cố gắng!”
Tiến độ kế hoạch mới nhất được gửi từ ba ngày trước.
“Chị Hoan Sơ, tôi đã viết xong kế hoạch rồi! Ngày mai tôi sẽ đưa chị Scarlett xem qua, chờ tin tốt của tôi nhé!”
Sau đó thì không còn gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Có lẽ là vì bận, cũng có thể là kế hoạch không còn tiến triển gì thêm.
Nhìn vào ảnh đại diện WeChat của Tống Vãn Huỳnh, Lâm Hoan Sơ cố kìm lại thôi thúc muốn nhắn tin hỏi.
Vừa bước vào cổng biệt thự, Lâm Hoan Sơ đã nhìn thấy Lâm Hồng – bác cô – đang đứng chờ ngoài cửa.
“Bác à? Sao bác lại đến đây?” Lâm Hoan Sơ không mấy thiện cảm với ông, khi công ty chưa gặp chuyện thì tham ô trong nội bộ, đến khi xảy ra chuyện thì lập tức chuyển hết tài sản ra nước ngoài, phủi sạch quan hệ với ba cô. Cô biết Lâm Hồng sớm đã bị Tô Ngự thu mua, toàn bộ nhân viên dưới sự dẫn dắt của ông ta đều ra sức ủng hộ Tô Ngự thâu tóm công ty.
“Chờ cháu lâu lắm rồi, mau mở cửa đi.”
Lâm Hoan Sơ mở cửa, nhìn biệt thự trống hoác Lâm Hồng tặc lưỡi đầy tiếc nuối: “Cháu xem, mới có bao lâu đâu mà biệt thự đẹp thế này đã trống trơn rồi. Hoan Sơ à, bác không trách cháu, nhà mình xảy ra chuyện lớn thế sao cháu vẫn ở một mình? Thế này đi, hôm nay cháu dọn về nhà bác ở đi, có người chăm sóc cho cháu, sau này ba cháu ra tù cũng không trách bác không lo cho vợ con nó.”
Lâm Hoan Sơ làm như không nghe thấy, mang hộp giữ nhiệt rỗng vào máy rửa chén, rửa tay sạch rồi mới quay lại phòng khách: “Bác à, bác có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Lâm Hồng ngồi xuống sofa, người không quen vận động giờ béo đến mức nút áo sơ mi căng cứng, chỉ thiếu chút nữa là bung ra: “Chuyện công ty cháu cũng biết rồi, ba cháu vào tù, bị kết án chỉ là chuyện sớm muộn. Đến nước này rồi thì phải tính đường lui. Đó là tâm huyết cả đời của ba cháu, chẳng lẽ cháu nỡ nhìn công ty phá sản như vậy sao?”
Lâm Hoan Sơ không phản ứng.
“Cách tốt nhất là rót vốn nhưng cháu cũng biết tình hình công ty mình hiện giờ, chẳng có ai hay quỹ đầu tư nào dám mạo hiểm rót vốn đâu. Nếu không được thì nhượng lại công ty cũng được, ít ra vẫn giữ được phần nào. Hiện tại có một cơ hội rất tốt, Tập đoàn Vạn Thịnh muốn mua lại công ty mình. Cháu với Tô Ngự lớn lên cùng nhau, bác thấy hai đứa rất xứng đôi. Cháu cứ thử nói chuyện với cậu ta về chuyện mua lại xem.”
Lâm Hoan Sơ cười như không cười: “Bác, bao nhiêu ngày rồi, bác đã biết Tô Ngự muốn mua lại Lâm thị thì chắc cũng biết cháu không đồng ý.”
“Cháu không đồng ý?” Lâm Hồng lập tức giận dữ, “Chẳng lẽ cháu thật sự muốn nhìn công ty phá sản sao? Đúng là trước đây bác và cháu có hiểu lầm nhưng bây giờ không phải lúc giận dỗi. Cậu ta muốn mua lại Lâm thị rõ ràng là đang xuống nước muốn làm lành. Trước đây hai đứa tình cảm tốt như thế, sao không nhân cơ hội này hàn gắn quan hệ?”
Lâm Hoan Sơ lạnh nhạt đáp: “Chẳng có gì để hàn gắn cả.”
Lâm Hồng trầm giọng, lớn tiếng: “Lâm Hoan Sơ, chuyện tốt thế mà cháu không đồng ý? Cháu nghĩ ngoài Vạn Thịnh ra còn có ai ngu mà mua lại Lâm thị sao?”
“Sao lại không có!” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, cao vút và đầy khí thế.
Tống Vãn Huỳnh bước vào, thấy Lâm Hoan Sơ thì ngay lập tức đổi sắc mặt, “Chị Hoan Sơ, tôi có thể vào được không?”
Lâm Hoan Sơ ngạc nhiên: “Vãn Huỳnh, sao em lại đến đây? Vào đi.”
Tống Vãn Huỳnh vẫy tay ra hiệu cho Hứa Nam Kiều phía sau.
“Hôm nay tôi đến là để báo với chị một tiếng, toàn bộ ban giám đốc Trung Tuấn đã nhất trí thông qua phương án thu mua Lâm thị. Không lâu nữa chúng tôi sẽ cử người đến công ty đàm phán việc thu mua,” Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Lâm Hồng, “Vị này là…”
“Cô là ai?”
Tống Vãn Huỳnh hất cằm với Hứa Nam Kiều phía sau, kiêu ngạo nói: “Nói cho ông ta biết tôi là ai?”
Hứa Nam Kiều mỉm cười: “Vị này là cô Tống Vãn Huỳnh thuộc Tập đoàn Trung Tuấn, là người sẽ phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai.”
“Nghe rõ chưa? Tôi, người phụ trách kế hoạch thu mua Lâm thị trong tương lai.”
“Thu mua? Trung Tuấn cũng muốn thu mua?” Nghe đến đây, Lâm Hồng vui mừng ra mặt, “Chuyện tốt! Cô Tống à cô không biết đâu, tổng giám đốc Tô của Vạn Thịnh cũng rất quan tâm đến Lâm thị chúng tôi, đã bàn bạc mua lại lâu rồi, chỉ là do vài tình huống bất ngờ nên chưa thành. Giờ cô cũng có hứng thú, hay là chúng ta sắp xếp một buổi gặp mặt bàn chuyện kỹ hơn?”
“Xin lỗi, tôi chỉ nói chuyện với chủ nhân thực sự của Lâm thị,” Tống Vãn Huỳnh cười nhẹ, khinh miệt giơ ngón trỏ lên chỉ ông ta, “Còn ông, chưa đủ tư cách.”