Vì thân phận của Tống Vãn Huỳnh, Lâm Hồng dù bị sỉ nhục cũng không dám nói lời cay nghiệt, chỉ đành nhẫn nhịn, dù bị vả mặt cũng vẫn phải cười gượng gật đầu, “Đúng, đúng, đúng, tôi tuy là cổ đông của công ty nhưng nếu cô Tống muốn bàn chuyện thu mua thì vẫn nên nói chuyện trực tiếp với Hoan Sơ.”
“Nếu không còn chuyện gì, phiền bác về cho.”
Lâm Hồng cười cười, vốn chỉ là ký sinh ăn bám trong công ty do cha Lâm Hoan Sơ lập nên, chỉ cần có tiền là mặc kệ tất cả, huống hồ Lâm thị cuối cùng rơi vào tay ai ông ta chẳng quan tâm, miễn là tiền vào túi càng nhiều càng tốt.
Đợi Lâm Hồng đi rồi, Tống Vãn Huỳnh mới thả lỏng gương mặt đang căng cứng, “Chị ơi, chị không sao chứ? Ông ta không làm gì chị chứ?”
Lâm Hoan Sơ gượng cười: “Không sao, ông ta có thể làm gì tôi chứ.”
“Xin lỗi chị Hoan Sơ, để chị đợi lâu rồi. Lỗi tại tôi viết kế hoạch thu mua chậm quá, nhưng giờ thì ổn rồi, bên hội đồng quản trị đã thông qua hoàn toàn bản kế hoạch của tôi, giờ chị không cần lo công ty phá sản hay bị Vạn Thịnh mua nữa, đã có tôi đây!”
Thật lạ lùng, rõ ràng Tống Vãn Huỳnh trông như một tiểu thư nhà giàu chưa từng trải sự đời, vậy mà lời cô nói lại khiến Lâm Hoan Sơ cảm thấy vô cùng an tâm. Cô nhìn thẳng vào mắt Tống Vãn Huỳnh, nghiêm túc nói:
“Vãn Huỳnh, cảm ơn em.”
"Không cần khách sáo, chị không cần cảm ơn đâu, dù sao tôi cũng xuất phát từ lợi ích của công ty, có thể nói là đôi bên cùng có lợi."
"Ừ, đôi bên cùng có lợi."
"Đúng rồi, để tôi giới thiệu với chị một chút, đây là Hứa Nam Kiều, một trong những thành viên chủ chốt của thương vụ thu mua lần này." Tống Vãn Huỳnh kéo Hứa Nam Kiều đến trước mặt Lâm Hoan Sơ. "Tuy bây giờ anh ấy chỉ là trợ lý ba tôi cử đến để làm quen với nghiệp vụ công ty nhưng chị đừng xem thường anh ấy, anh Hứa lợi hại lắm đó, tốt nghiệp đại học hàng đầu thế giới, kiến thức uyên bác cái gì cũng biết. Sau này sẽ là Phó Tổng dự bị của Trung Tuấn đó nha!"
Hứa Nam Kiều mỉm cười: "Cô Tống nói hơi quá rồi, tôi chỉ là lớn hơn cô ấy vài tuổi, có chút trải nghiệm nhiều hơn thôi." Anh đưa tay ra, "Chào cô, tôi là Hứa Nam Kiều."
Lâm Hoan Sơ đưa tay bắt lấy, "Tôi là Lâm Hoan Sơ, sau này mong anh giúp đỡ nhiều hơn."
Chẳng bao lâu, việc thu mua Lâm thị chính thức được đưa vào chương trình làm việc.
Công việc ban đầu do Tống Vãn Huỳnh phụ trách nhưng toàn bộ công việc thu mua dĩ nhiên cần sự phối hợp của các bộ phận chuyên môn khác trong công ty.
Lâm thị là một doanh nghiệp có rủi ro rất lớn, thực tế không có công ty nào sẵn lòng dang tay giúp đỡ. Tuy Vạn Thịnh vẫn theo sát thương vụ thu mua nhưng vì Lâm Hoan Sơ kiên quyết không đồng ý nên đến giờ vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Ngay khi Tống Vãn Huỳnh tưởng rằng thương vụ thu mua sẽ diễn ra suôn sẻ thì Lâm Hoan Sơ bất ngờ gọi điện nói rằng hơn một nửa cổ đông công ty phản đối việc Trung Tuấn thu mua.
Không được thu mua thì phải phá sản, mà phá sản rồi thì một xu cũng không lấy được.
Không cần nghĩ cũng biết là ai đang giở trò.
Lâm Hoan Sơ áy náy: "Vãn Huỳnh, xin lỗi, chắc là do Tô Ngự…"
"Chị Hoan Sơ, chị không cần xin lỗi đâu, là Tô Ngự chơi xấu thôi. Nhưng không sao, chúng ta nghĩ cách khác là được."
"Bình thường chỉ cần hai phần ba cổ đông đồng ý thì dù những người còn lại có không muốn, thương vụ vẫn được tiến hành." Hứa Nam Kiều nói giọng trầm ổn: "Để tôi giải quyết."
Tống Vãn Huỳnh vui vẻ nói vào điện thoại: "Chị Hoan Sơ, chị nghe thấy rồi đấy, anh Hứa nói rồi, chuyện này để anh ấy lo, chị cứ yên tâm."
Lâm Hoan Sơ ở đầu dây bên kia hơi sững người rồi mỉm cười đáp lại: "Được, cảm ơn nhé."
Sau thời gian tiếp xúc, Tống Vãn Huỳnh có lý do để tin rằng Hứa Nam Kiều không phải nói suông, anh ấy thật sự có năng lực xử lý các tình huống khó khăn.
Quả nhiên sau ba ngày tạm thời đình trệ, thương vụ thu mua được đưa ra biểu quyết tại cuộc họp hội đồng quản trị, hai phần ba cổ đông bỏ phiếu đồng ý cho Trung Tuấn thu mua.
Từ đó thương vụ tiếp tục diễn ra suôn sẻ.
Tống Vãn Huỳnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi nói cho anh biết, cái người bạn kia của anh thật quá đáng, thấy mình không thu mua được công ty thì quay sang cản trở tôi thu mua, nhất định phải đối đầu với tôi để giành lấy Lâm thị, đúng là có dã tâm! Dù gì cũng là ông chủ của một công ty lớn lại cứ nhằm vào một cô gái như chị Hoan Sơ không thấy xấu hổ sao?"
Trong căn hộ Giang Sơn Nhất Phẩm, sau khi hoàn thành công việc, Tống Vãn Huỳnh hiếm khi không làm thêm giờ, cô nằm trên ghế sofa trong thư phòng vừa ăn trái cây vừa than phiền với Văn Nghiên – người vẫn đang làm việc trước bàn.
"May mà có anh Hứa ra tay, chỉ ba ngày là giải quyết xong mấy cổ đông xấu xa kia."
Nghe vậy, Văn Nghiên dừng công việc lại nhìn sang Tống Vãn Huỳnh: "Ngày mai Tô Ngự hẹn gặp tôi."
Chỉ sáu chữ ngắn ngủi đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Cô lập tức ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm: "Anh ta hẹn anh?"
"Ừ."
"Chuyện gì?"
"Chưa rõ, cậu ấy chưa nói nhưng cũng đoán được là muốn bàn gì."
Tống Vãn Huỳnh đặt miếng dưa hấu xuống: "Thế anh đi à?"
"Đi."
Cô ngập ngừng, như thể muốn nói mà không biết có nên nói không.
"Ờ thì… các anh là bạn bè, bạn học thân đến vậy, gặp cũng chẳng sao. Nhưng tôi nghĩ mỗi giai đoạn trong đời sẽ có một kiểu bạn bè khác nhau. Trước kia lúc du học ở nước ngoài, có thể Tô Ngự là người rất tốt nhưng bây giờ khác rồi, xã hội là nơi dễ thay đổi con người, hai người lại bận rộn ít liên lạc, ai biết bây giờ anh ta đã trở thành người như thế nào? Con người ai chẳng thay đổi đúng không?"
Thấy Văn Nghiên gõ bàn phím chậm lại, cô tiếp tục bồi thêm:
"Hơn nữa lần đấu giá từ thiện lần trước, anh ta cứ tranh giành với anh, cả với tôi nữa. Anh nghĩ xem bạn bè mà đi giành đồ nhau sao? Lùi một vạn bước, dù anh ta cũng thích thì cũng nên nói trước với bạn mình một tiếng chứ? Cái kiểu đó chẳng ra gì, là bạn bè ai lại làm thế? Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không đụng vào thứ bạn mình thích đâu."
Văn Nghiên nhướng mày nhìn cô: "Em đang…"
Tống Vãn Huỳnh không chút ngượng ngùng: "Anh không nghe ra à? Tôi đang nói xấu anh ta, thổi gió bên gối đấy."
Cô bước đến trước mặt anh, nghiêm túc nhìn vào mắt anh mà nói đầy tha thiết:
"Anh đi thì đi nhưng nhất định phải đề phòng đấy. Lỡ anh ta lôi mối quan hệ cũ ra kể khổ, muốn lấy tình cảm ra lay động anh thì anh tuyệt đối không được mềm lòng nhớ chưa?"
Văn Nghiên thấy buồn cười. Cái giọng điệu này của Tống Vãn Huỳnh… chẳng khác gì đang dặn dò một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện.
Nhưng anh vẫn gật đầu.
Có điều có lẽ anh trả lời quá đơn giản khiến Tống Vãn Huỳnh càng nghĩ càng thấy lo.
Tô Ngự là kẻ giả tạo xấu xa, ngoài mặt thì một kiểu sau lưng lại một kiểu. Nhìn thì ra dáng người đàng hoàng nhưng sau lưng chẳng làm được chuyện gì ra hồn. Ngày mai ai biết được anh ta sẽ dụ dỗ Văn Nghiên kiểu gì. Trong tiểu thuyết mỗi lần Văn Nghiên làm chuyện xấu đều có Tô Ngự nhúng tay. Lỡ đâu anh thật sự bị dụ dỗ thay đổi suy nghĩ thì công sức cứu vớt đại phản diện của cô bấy lâu chẳng phải đổ sông đổ bể sao?
"Ngày mai anh có thể cho tôi đi cùng không?"
"Em muốn đi? Ngày mai không chỉ có Tô Ngự đâu, còn có mấy người bạn và bạn học chung của chúng tôi nữa, em chắc chứ?"
"Còn có cả bạn học khác nữa?" Tống Vãn Huỳnh càng chắc chắn Tô Ngự không có ý tốt! Còn kéo theo cả bạn học với bạn bè ra mặt, chẳng phải rõ ràng là muốn mượn tình bạn cũ để nói chuyện sao?