Cô sẵn sàng dùng những suy nghĩ tồi tệ nhất để suy đoán động cơ của Tô Ngự, dù sao thì hắn cũng xứng đáng như vậy.
“Vì sao lại không đi! Tôi là vợ anh, kết hôn lâu như vậy rồi anh cũng chưa từng giới thiệu tôi với bạn bè anh, như thế có hợp lý không? Lẽ nào tôi không đủ mặt mũi để xuất hiện?”
Văn Nghiên gật đầu như thể đang suy nghĩ gì đó.
Tống Vãn Huỳnh nổi trận lôi đình, “Anh gật đầu là có ý gì? Tôi không đủ mặt mũi?”
“…Tôi muốn nói là, kết hôn lâu như vậy rồi mà chưa giới thiệu em với bạn bè tôi thì đúng là không phải. Nếu em muốn đi thì đi cùng tôi.”
Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, “Thế thì còn tạm được, mai tôi sẽ đi cùng anh, để xem Tô Ngự còn có thể ba hoa gì trước mặt tôi!”
—
Ngày hôm sau là cuối tuần, để chuẩn bị cho buổi gặp gỡ này Tống Vãn Huỳnh lục tung tủ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc váy dài bó sát gợi cảm, khoác thêm một chiếc áo gió cá tính. Cô uốn tóc dài, trang điểm kiểu chị đại sắc sảo, tô son đỏ chót, đứng trước gương với gương mặt lạnh lùng toát lên khí chất "ai dám động vào tôi thử xem".
Ừ, chính là thế này.
Phải tạo ra cái dáng vẻ không dễ chọc vào mới được.
Trong phòng khách, Văn Nghiên ngồi trên sofa lướt iPad, hiếm hoi có ngày nghỉ ở nhà. Nhìn thời gian trên màn hình, đã một tiếng trôi qua từ khi Tống Vãn Huỳnh bắt đầu trang điểm.
Giờ tâm trí anh hoàn toàn không nằm trên chiếc iPad nữa mà bắt đầu tự hỏi: phụ nữ trang điểm thật sự cần nhiều thời gian như vậy sao?
Trầm tư một lúc, anh đặt iPad xuống đứng dậy vào phòng.
Thật sự không kìm được sự tò mò, muốn biết bước trang điểm nào lại mất đến một tiếng đồng hồ.
Anh đẩy cửa phòng.
“Đã một tiếng rồi, em vẫn chưa—” Văn Nghiên ngưng bặt câu nói giữa chừng.
Anh ngây người nhìn Tống Vãn Huỳnh trước mặt, trang điểm tinh xảo, rực rỡ và lạnh lùng, phong cách hoàn toàn khác với thường ngày.
“Em…”
Tống Vãn Huỳnh hơi ngẩng cằm, đôi mắt cụp xuống lười biếng nhìn anh, nhướn mày cười khẩy, “Tôi dễ chọc không?”
“...Không dễ chọc.”
“Không dễ chọc là đúng rồi.” Tống Vãn Huỳnh lập tức nở nụ cười ngọt ngào như mật, khoác tay Văn Nghiên nói, “Đi thôi, chúng ta đi gặp Tô Ngự.”
Khách sạn nơi Tô Ngự hẹn gặp khiến Tống Vãn Huỳnh cảm thấy quen tai, đến nơi rồi cô mới sực nhớ trong tiểu thuyết Lâm Hoan Sơ từng làm phục vụ ở đây một thời gian, bị anh em nhà Tô Ngự sỉ nhục không ít.
Thật ra tuyến tình cảm của phản diện thứ hai trong truyện không được miêu tả nhiều, nhiều tình tiết chỉ được lướt qua nên cô cũng không nhớ rõ.
May mà hướng phát triển chính không thay đổi.
Nhờ nỗ lực của mình, cô đã thành công xoay chuyển tình thế không để Tô Ngự đạt được mục đích.
Cô không tin có mình can thiệp mà Tô Ngự vẫn có thể làm gì được Lâm Hoan Sơ.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên đi đến trước một căn phòng riêng, cô hít sâu một hơi.
Trên đường đến đây cô đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng. Lần này đối mặt với Tô Ngự, cô không hề sợ hãi hay lùi bước.
Chỉ là một kẻ bại trận, có gì mà phải sợ?
Cửa phòng mở ra, Văn Nghiên nắm tay Tống Vãn Huỳnh bước vào.
Giữa phòng là một chiếc bàn tròn lớn có thể ngồi hơn hai mươi người, xung quanh có khoảng hơn mười người đã ngồi.
Thấy có người bước vào, mọi người lập tức đứng dậy chào hỏi.
“Văn Nghiên đến rồi, vừa nãy còn đang nhắc đến cậu đấy. Vị này là cô Tống sao?”
“Văn Nghiên, tốt nghiệp xong đến giờ bọn mình cũng lâu lắm chưa gặp, giới thiệu chút đi chứ.”
Tô Ngự đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại, nghe tiếng động liền dặn dò vài câu rồi cúp máy, quay đầu nhìn Văn Nghiên cùng Tống Vãn Huỳnh bên cạnh, chân mày hơi nhíu lại.
“Mọi người, xin được trịnh trọng giới thiệu — Tống Vãn Huỳnh, vợ tôi.”