Vòng quan hệ của Văn Nghiên vẫn khá sạch sẽ, thỉnh thoảng liên lạc cũng chỉ là vài người bạn từng du học trước kia. Những người có thể học cùng Văn Nghiên ở trường đại học top hàng đầu thế giới thì cả nền tảng lẫn năng lực đều không tầm thường.
Từ sau khi tốt nghiệp, anh chưa từng tham gia buổi họp lớp nào như hôm nay.
Trong ấn tượng của Tống Vãn Huỳnh, họp lớp chẳng qua cũng chỉ là kẻ thành công thì khoe khoang, kẻ thất bại thì đến ăn uống, cũng không có gì thú vị. Nhưng buổi họp lớp hôm nay, Tống Vãn Huỳnh lại cảm thấy… chắc chắn sẽ rất thú vị.
Hai người ngồi xuống.
Tô Ngự – người ngồi bên cạnh Văn Nghiên – rót cho anh một ly rượu:
“Đã hẹn cậu bao nhiêu lần rồi, cuối cùng cũng có thời gian ra tụ tập.”
“Tô Ngự, cậu vẫn tưởng bây giờ là lúc còn du học sao? Hiện giờ Văn Nghiên đã khác xưa rồi, tập đoàn Văn thị to như thế đang cần cậu ấy điều hành, làm gì có nhiều thời gian mà tụ họp chứ.”
Câu nói đùa vang lên, Văn Nghiên vẫn không biểu cảm gì, cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt Tô Ngự vừa rót không nói lời nào.
“Chớp mắt cái là đã mấy năm trôi qua rồi, thật sự rất nhớ những ngày tháng du học bên kia. À đúng rồi, quên mất chúc mừng cậu mới kết hôn. Dù đã qua mấy tháng rồi nhưng mọi người, cùng nâng ly chúc mừng vợ chồng Văn Nghiên và cô Tống hạnh phúc nào!”
“Chúc mừng tân hôn!”
Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên cùng nâng ly, nhấp một ngụm nhỏ.
Vừa đặt ly xuống đã có người mỉm cười nhìn Tống Vãn Huỳnh nói:
“Lúc tôi còn ở nước ngoài đã nghe tin Văn Nghiên kết hôn mà tôi còn không tin. Lúc đó tôi nghĩ không biết cô gái đó phải xuất sắc cỡ nào thì mới khiến Văn Nghiên động lòng. Đến khi họ gửi ảnh cho tôi xem, tôi còn không dám tin – không ngờ ngoài đời cô còn xinh đẹp hơn trong ảnh. Tôi thật sự rất tò mò, hai người quen nhau thế nào vậy?”
“Tôi cũng tò mò lắm, năm đó lúc du học Văn Nghiên là ‘cực phẩm’ trong giới lưu học sinh của chúng ta, biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ. Tiếc là trong mắt Văn Nghiên chỉ có học hành, vậy mà giờ lại kết hôn nhanh thế cơ đấy.”
Tống Vãn Huỳnh liếc sang Văn Nghiên, trong đầu đang suy nghĩ xem nên bịa đại thế nào thì Văn Nghiên đã lên tiếng.
“Hai nhà là thế giao từ đời trước.”
“Thanh mai trúc mã à, bảo sao hồi du học không vừa mắt ai.”
“Này này này, mọi người chúc mừng người ta tân hôn, chẳng lẽ không ai chúc mừng tôi một ly à?” Một người phụ nữ trang điểm tinh tế ăn mặc gợi cảm đưa tay đang nắm chặt dưới gầm bàn cùng người đàn ông bên cạnh lên mặt bàn, “Tháng sau bọn tôi cũng kết hôn rồi.”
Thấy hai người họ nắm tay chặt chẽ, không ít người trên bàn tiệc đều sửng sốt: “Hai người?!”
“Sao thế? Bất ngờ lắm à?”
“Trời ơi, Giang Uyển, năm đó cô với anh ta chẳng khác gì nước với lửa, sao lại thành một cặp được thế này?”
“Chắc là ý trời thôi.” Giang Uyển liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nở nụ cười duyên dáng quyến rũ, “Con người ta ở từng giai đoạn khác nhau sẽ có cảm nhận khác nhau với người xung quanh.”
Người đàn ông mặc đồ thoải mái ngồi cách Tống Vãn Huỳnh hai chỗ cười đầy ẩn ý: “Ai mà chẳng vậy. Năm đó hai người cứ như chó với mèo, ai ngờ hôm nay lại thành đôi. Cuộc đời đúng là khó đoán. Cặp ai cũng nghĩ sẽ đến với nhau thì lại không đến được, còn cặp chẳng ai ngờ thì lại cưới nhau.”
“Cặp được mong chờ nhất lại không thành? Cậu lúc đó mong chờ ai cơ?”
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên, cười nói: “Còn ai vào đây nữa. Năm đó Văn Nghiên tuy chẳng để ý ai nhưng đối với Mạn Hi thì đặc biệt tốt, chăm sóc đủ điều. Hai người đứng cạnh nhau rất xứng đôi, tôi còn tưởng là trời sinh một cặp, tiếc thật.”
Tống Vãn Huỳnh kéo nhẹ vạt áo Văn Nghiên, ghé sát tai anh thì thầm: “Anh có ngại tôi tạt gáo nước lạnh vào mặt bạn anh giữa bữa tiệc không?”
“Không ngại.”
“Vậy thì tốt.” Nhận được lời đồng ý của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh mỉm cười nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, “Anh nói Mạn Hi, là em gái của Tổng giám đốc Tô – Tô Mạn Hi đúng không?”
Người đàn ông hơi sững người: “Đúng vậy, cô quen à?”
“Đương nhiên là quen, Văn Nghiên từng nhắc đến, nói lúc du học họ là bạn tốt. Nhưng giờ tôi là vợ của anh ấy, đông người như vậy mà anh cố tình nhắc đến quá khứ giữa họ là có ý kiến với tôi sao?”
Người nọ ngẩn người.
Một người khác vội phản ứng kịp, cười làm lành: “Cô Tống đừng hiểu lầm, bọn tôi chỉ đang trò chuyện chuyện cũ thôi.”
“Vậy tức là cố tình khiến tôi khó xử?” Tống Vãn Huỳnh nhìn thẳng người kia, ánh mắt sắc bén: “Tôi lần đầu gặp anh, chưa từng đắc tội gì, sao anh phải làm tôi khó xử?”
Người trong phòng toàn là tinh anh, EQ và IQ đều không thấp, ai nấy đều biết nói gì trong tình huống nào.
Nhưng việc Tống Vãn Huỳnh thẳng thắn vạch trần ý đồ xấu đó làm cho cả những người giỏi hòa giải cũng sững sờ, ngay cả người vừa nhắc tới Tô Mạn Hi cũng nghẹn họng.
Tô Ngự cười nhẹ: “Cô Tống đã là vợ của Văn Nghiên, cần gì phải nhạy cảm với tên em gái tôi đến vậy.”
“Phải, đúng là tôi hơi nhạy cảm.” Tống Vãn Huỳnh khẽ nhíu mày: “Ai bảo lần trước tại buổi đấu giá từ thiện, Tô Mạn Hi nói với tôi rằng, với sự hiểu biết của cô ta về Văn Nghiên thì anh ấy sẽ nhanh chóng chán tôi và ly hôn. Cho nên khi nghe có người nhắc lại chuyện cũ giữa họ, tôi mới phản ứng mạnh thế, là lỗi của tôi.”
Sắc mặt Tô Ngự lập tức trở nên khó coi.
Tống Vãn Huỳnh quay sang người đàn ông mặc đồ thoải mái, nói: “Xin lỗi, tính tôi thẳng, có gì trong lòng sẽ nói ra. Tôi không cố ý nhắm vào anh, tôi chỉ muốn biết liệu anh có đang nhắm vào tôi không thôi. Có đúng không?”
“…” Gương mặt người kia cứng đờ, gượng cười: “Cô Tống hiểu lầm rồi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Thì ra là tôi hiểu lầm, vậy thì tốt.” Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, “Tôi nói rồi mà, các anh đều là bạn của Văn Nghiên, anh ấy là người tốt như vậy, bạn bè của anh ấy chắc chắn cũng không có ý xấu gì.”
Mấy câu của Tống Vãn Huỳnh khiến sắc mặt một vài người trong phòng thay đổi liên tục.
Không khí trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng.
Tống Vãn Huỳnh dựa lười vào lưng ghế, quay sang Văn Nghiên ném cho anh ánh mắt "chiến thắng".
“Được rồi được rồi, không nói nữa. Khó khăn lắm mới gặp nhau, nói chuyện khác đi. Tuần sau tôi phải ra nước ngoài, không biết bao giờ mới gặp lại.”
“À đúng rồi, Văn Nghiên, chân anh cả cậu bây giờ vẫn chưa thể đứng dậy được à? Tôi có biết gần đây nước ngoài có một công nghệ mới chuyên trị tổn thương chi dưới do ngoại lực gây ra, thầy tôi đang nghiên cứu mảng này, nếu cậu cần tôi có thể cho cậu số liên lạc.”
Văn Nghiên gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không có gì. Nói thật năm đó Văn Việt cũng là đàn anh trường cấp ba của tôi, giỏi giang như thế, đáng tiếc thật.”
Giang Uyển nhíu mày: “Lúc còn du học tôi cũng từng nghe tên Văn Việt, mấy năm rồi mà chân anh ấy vẫn không tiến triển gì sao?”
“Chừng ấy năm cả tập đoàn Văn thị đều do một mình Văn Nghiên gánh vác, nghĩ cũng biết là chân anh cả cậu ấy chẳng cải thiện được bao nhiêu. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chân Văn Việt dù không lành thì cũng có thể về tập đoàn làm việc chứ, sao mấy năm nay chỉ thấy mỗi mình cậu gánh team?”
“May mà anh em Văn Nghiên – Văn Việt tình cảm tốt. Chứ không như hai anh họ nhà bác tôi vì tí gia sản mà cãi nhau toang cả nhà.”
“Chuyện đấu đá trong nhà giàu là bình thường thôi, nhưng Văn Nghiên với anh cả anh ấy lại không như vậy. Sau này nếu Văn Việt đứng dậy quay về công ty làm việc thì chắc Văn Nghiên chỉ thấy nhẹ nhõm chứ chẳng có gì khó chịu đâu.”
“Nói đến mới thấy đúng là đời khó lường. Ai trong chúng ta lúc trước mà chẳng từng nghe danh Văn Việt, ưu tú đến mức bố tôi còn thường lấy anh ấy ra để làm gương cho tôi noi theo. Nếu không có tai nạn năm đó, Văn thị…”
“Năm ấy tôi nhớ bác Văn còn nói sau khi nghỉ hưu sẽ giao toàn bộ công ty cho Văn Việt điều hành, bác ấy rất tin tưởng năng lực của anh ta. Nếu không vì tai nạn, chắc giờ người kế nhiệm của Văn thị đã là anh ấy rồi. Nhưng mà với năng lực của Văn Nghiên, tự mình lập nghiệp cũng không phải chuyện khó.”
Tống Vãn Huỳnh ngồi trong góc lặng lẽ quan sát mấy người kia giả vờ tán gẫu mà thực ra đang ẩn ý đủ điều để châm ngòi vào mối quan hệ giữa Văn Nghiên và Văn Việt, chỉ cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên Tô Ngự là người xứng đáng để cô dùng lòng dạ xấu nhất mà phòng bị. Bữa “Hồng Môn Yến” hôm nay rõ ràng là cố tình để chia rẽ tình anh em nhà họ Văn.
May là cô đã đến, nếu không lỡ như Văn Nghiên thực sự nghe vào, để lại một cái gai trong lòng, mỗi lần nghĩ đến lại khó chịu thì sao.
Thấy Văn Nghiên bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, Tống Vãn Huỳnh khẽ hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì?”
Văn Nghiên trầm mặc.
“Anh không thực sự để ý mấy lời đó đấy chứ? Anh cả thực ra biết anh đã chịu bao nhiêu ấm ức trong ngần ấy năm, ông nội và mẹ cũng đang dần dần thay đổi rồi. Những lời bọn họ nói anh đừng để trong lòng.”
Thấy Văn Nghiên vẫn không phản ứng, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Bọn họ bắt nạt tôi thì thôi đi, giờ còn bắt nạt cả người nhà của chúng ta, anh cũng phải nói gì chứ?”
Dưới bàn, Văn Nghiên siết chặt tay cô, ánh mắt quét qua đám người đang ngồi, nếu đến lúc này mà còn không hiểu những lời đó có ý gì thì hai mươi mấy năm sống của anh đúng là vô ích rồi. Anh quay sang nhìn Tô Ngự, nhàn nhạt hỏi: “Buổi tiệc hôm nay là cậu sắp xếp?”
Tô Ngự gật đầu.
Văn Nghiên chỉnh lại áo khoác đứng dậy, ánh mắt lướt qua từng người một, giọng lạnh nhạt vang lên: “Tôi cứ nghĩ đều là bạn học cũ, bao nhiêu năm không gặp ngồi lại ôn chuyện xưa cũng không sao. Nhưng hình như mọi người quên mất, chúng ta đều là người trưởng thành, có những lời nên nói, có những lời không nên nói, trong lòng tự rõ. Chuyện trong nhà tôi là việc của nhà tôi, không cần các vị bận tâm, càng không cần các vị cố tình gieo rắc ly gián.”
“Văn Nghiên... cậu hiểu lầm rồi, bọn tôi không có ý đó…”
“Đúng vậy, đừng hiểu lầm, bọn tôi chỉ đang trò chuyện thôi mà.”
Khi đám người còn đang giải thích, Văn Nghiên dứt khoát kéo tay Tống Vãn Huỳnh rời khỏi bàn tiệc.
Lúc mở cửa, anh quay đầu nhìn lại đám người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tô Ngự, lạnh lùng nói: “Bữa ăn hôm nay tôi thanh toán. Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng liên lạc nữa, không cần thiết.”
Cảm nhận được ánh mắt của Văn Nghiên, Tô Ngự ngẩng đầu nhìn lại, ánh nhìn giao nhau chẳng ai chịu nhường ai.
Nhiều năm trước, họ từng là bạn thân không chuyện gì không nói. Nhiều năm sau, vì lợi ích và bất đồng mà ngày càng xa cách.
Chốc lát sau, Văn Nghiên nắm tay Tống Vãn Huỳnh rời khỏi phòng.
Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn lại phòng bao phía sau, thấy đám người chỉ đứng ở cửa nhìn họ rời đi mà không ai đuổi theo, khẽ hỏi: “Chúng ta cứ đi thế này sao?”
“Em còn muốn nói chuyện với họ nữa à?”
Tống Vãn Huỳnh lưỡng lự: “Cũng không hẳn…”
“Ở mỗi giai đoạn, con người sẽ có những người bạn khác nhau. Tôi không cần những người bạn mang tâm tư không tốt.”
Tống Vãn Huỳnh vội bước nhanh hơn để đuổi kịp anh, khoác tay anh cười nói: “Anh nói đúng, một giai đoạn có một kiểu bạn. Họ thuộc về quá khứ, mà đã là quá khứ thì không cần phải liên hệ nữa. Còn tôi là hiện tại của anh, yên tâm đi, chỉ cần anh sống tốt, tôi sẽ mãi mãi là bạn của anh.”