Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 147

Lâm Hoan Sơ bất lực nâng ly rượu: “Cảm ơn em, Vãn Huỳnh.”

“Không có gì đâu!” – nói xong liền ngửa đầu muốn uống cạn.

Ở bên cạnh, Hứa Nam Kiều bước tới, thấy Tống Vãn Huỳnh uống đến mức đứng không vững mà vẫn muốn tiếp tục liền dễ dàng ngăn lại ly rượu trong tay cô: “Cô Tống, cô say rồi, đừng uống nữa.”

Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác nhìn anh một lúc: “Anh Hứa, anh tới rồi à, lại đây, anh cũng mời chị Hoan Sơ một ly đi.”

Cô cầm lấy một ly rượu sạch trên bàn đưa cho Hứa Nam Kiều: “Chúng ta cùng chúc mừng chị Hoan Sơ, tránh xa tra nam! Tương lai thuận buồm xuôi gió!”

Ly rượu đưa đến trước mặt Hứa Nam Kiều, anh liếc nhìn Lâm Hoan Sơ đang bất đắc dĩ nở nụ cười rồi nhận lấy, nâng ly về phía cô: “Cô Lâm, chúc mừng cô đã tránh xa tra nam, chúc cô tương lai thuận buồm xuôi gió.”

Lâm Hoan Sơ hơi sững người, sau đó mỉm cười nâng ly: “Cảm ơn.”

Sau tiệc mừng công, Tống Vãn Huỳnh say đến mức nói năng líu lưỡi, đi đứng loạng choạng phải dựa vào người Lâm Hoan Sơ mới đứng vững.

Là trợ lý của Tống Vãn Huỳnh, Hứa Nam Kiều có trách nhiệm đưa cô an toàn về nhà.

Thấy cô không đứng vững vẫn dựa vào người Lâm Hoan Sơ, Hứa Nam Kiều bất lực nói với Lâm Hoan Sơ: “Không biết cô Lâm có thể giúp tôi một việc không?”

“Đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Hoan Sơ được rồi. Anh Hứa cần tôi giúp gì?”

“Trước đây vì một vài chuyện, tổng giám đốc Văn có chút hiểu lầm với tôi. Tôi thấy cô cũng không lái xe tới, hay là như vầy, cô đỡ cô Tống giúp tôi một chút, lát nữa sau khi đưa cô ấy về nhà, coi như tôi cảm ơn tôi sẽ đưa cô về.”

Lâm Hoan Sơ vui vẻ đáp: “Dù anh không nói tôi cũng sẽ đưa cô ấy về nhà mà.”

“Vậy thì làm phiền cô rồi.”

Ba người đứng trước cổng khách sạn đợi xe từ bãi đỗ tầng hầm chạy lên.

Lúc này đã sang cuối thu, gió thổi se lạnh. Gò má Tống Vãn Huỳnh vì rượu mà nóng bừng bị gió thu thổi vào cảm thấy mát mẻ dễ chịu liền dụi mặt vào vai Lâm Hoan Sơ, lẩm bẩm: “Thích quá đi.”

Lâm Hoan Sơ bật cười bất đắc dĩ, xoa má cô: “Đã bảo đừng uống nhiều thế mà, khuyên cũng không nghe.”

Rất nhanh sau đó, một chiếc xe dừng trước mặt họ.

Văn Nghiên bước xuống xe, thấy Tống Vãn Huỳnh ngã vào người Lâm Hoan Sơ, người nồng nặc mùi rượu thì cau mày: “Sao uống nhiều vậy?”

Lâm Hoan Sơ vừa định lên tiếng thì Hứa Nam Kiều đã gật đầu nói: “Xin lỗi, là tôi không cản được cô Tống.”

Văn Nghiên liếc nhìn Hứa Nam Kiều không nói gì, mặt sa sầm bước tới kéo Tống Vãn Huỳnh về phía mình.

Bị bất ngờ kéo đi, Tống Vãn Huỳnh lảo đảo, chân nọ đá chân kia suýt ngã xuống đất, may mà Văn Nghiên kịp đỡ lấy cô kéo vào lòng.

Không nói gì, anh dìu cô vào xe, dặn tài xế lái về nhà.

Hứa Nam Kiều đứng ở cổng khách sạn nhìn Lâm Hoan Sơ nói: “Cô Tống đã về nhà rồi, giờ tôi đưa cô về.”

“Thật ra tôi có thể tự—”

Xe tới.

Hứa Nam Kiều bước xuống bậc thang, mở cửa xe phía sau: “Cô Lâm, lên xe đi.”

Lâm Hoan Sơ cười cười, khom người bước lên xe.

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc vành đai.

Tống Vãn Huỳnh vừa lên xe không bao lâu đã thấy nóng nực khó chịu, cả người bứt rứt. Cô khó khăn mở mắt, ánh nhìn mơ màng rơi vào người đàn ông trước mặt.

“Văn Nghiên?”

“Là tôi.”

Tống Vãn Huỳnh lắc lư không ngồi vững, phải níu lấy tay anh mới có thể ngồi thẳng dậy, nhíu mày nói: “Tôi muốn uống nước.”

Văn Nghiên đưa chai nước đã chuẩn bị sẵn cho cô, nhìn dáng vẻ cô cầm mà không nhắm được miệng chai, lắc đầu: “Ai cho em uống nhiều như thế? Hứa Nam Kiều làm trợ lý kiểu gì vậy?”

Tống Vãn Huỳnh không để ý đến lời anh, ngửa đầu uống nước nhưng không uống được ngụm nào còn làm đổ ướt cả người.

Bất lực, Văn Nghiên lấy lại chai nước, một tay kéo cô vào lòng một tay đưa nước đến miệng: “Uống đi.”

Tống Vãn Huỳnh uống được nửa chai rồi lau miệng thỏa mãn: “Không uống nữa, tôi muốn ngủ.”

“Còn chưa về tới nhà, chút nữa hãy ngủ.”

Tống Vãn Huỳnh chẳng nghe thấy gì, nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, đầu lắc lư theo độ rung của xe liên tục va vào cửa kính nhìn mà thấy đau.

Văn Nghiên vội kéo cô về, còn đang xem chỗ trán bị đập có bị sưng không thì cô đã tựa vào người anh tìm một vị trí dễ chịu để nằm.

Mùi rượu nồng nặc phả vào mũi, Văn Nghiên đành nghiêng người cho cô tựa thoải mái hơn, ai ngờ ngay sau đó cô đưa tay kéo lấy cà vạt anh siết chặt.

Văn Nghiên ho sặc sụa, luống cuống gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của cô.

“Đừng nói nữa! Ồn chết đi được!” – Tống Vãn Huỳnh nửa tỉnh nửa say cảm thấy giọng nói của anh ồn ào khó chịu, vung tay buông cà vạt ra rồi lại cảm thấy trong xe bí bách: “Văn Nghiên, mở cửa kính ra đi, nóng quá.”

Văn Nghiên dứt khoát tháo cà vạt, im lặng một lúc chờ cổ họng dịu lại mới bất lực nhìn cô: “Em rốt cuộc uống bao nhiêu vậy?”

Tống Vãn Huỳnh nào thèm trả lời, cơn say lên men, dạ dày bắt đầu cuộn trào, cảm giác buồn nôn ập tới.

Cô nhớ mang máng Văn Nghiên đang lái xe đưa mình về, cố gắng mở mắt giơ tay lên: “Dừng xe! Tôi… tôi muốn ói!”

“Chúng ta đang ở đường vành đai, không dừng xe được.”

“Tôi muốn ói!”

“Ráng nhịn đi, nôn trong xe là tôi vứt em xuống đó.”

Tống Vãn Huỳnh bịt miệng, nước mắt chảy dài: “Cẩu nam nhân, mới vậy đã chán tôi rồi sao?”

“….” Văn Nghiên bất lực lục trong xe ra một túi xách giấy đưa cho cô: “Nôn đi.”

“Tôi không nôn!” – Vừa nãy còn ầm ĩ đòi dừng xe nôn cho bằng được, giờ Tống Vãn Huỳnh lại bướng bỉnh không chịu lấy túi, ôm miệng trừng mắt nhìn Văn Nghiên đầy trách móc.

May mà từ khách sạn đến căn hộ không xa, chỉ mất nửa tiếng đi xe, rất nhanh đã tới nơi.

Khi xuống xe, Tống Vãn Huỳnh tỉnh táo được một chút nhưng cũng chỉ đủ để khi Văn Nghiên đỡ cô xuống xe, cô bám vào cửa xe rồi từ từ ngồi xổm xuống.

“Sao thế?”

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Văn Nghiên nghiêm túc nói: “Tôi về đến nhà rồi.”

“...Vẫn chưa đến nhà đâu. Nếu em không đi nổi thì tôi bế em lên nhé, được không?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, kiên quyết cho rằng mình đã về đến nhà rồi.

Biết cô đang say, Văn Nghiên cũng không định đôi co với một người say rượu, cúi người định bế cô lên.

Vừa mới vòng tay ôm lấy cô, Tống Vãn Huỳnh lập tức vùng vẫy kịch liệt trong lòng anh, lớn tiếng gào khóc: “Anh đừng nhổ tôi ra! Anh mà nhổ tôi ra là tôi chết đấy!”

Văn Nghiên sững người: “Gì cơ?”

Tống Vãn Huỳnh giãy khỏi tay anh, ôm đầu gối tiếp tục ngồi xổm dưới đất, nước mắt đầm đìa, đầu chôn vào đầu gối nức nở nói: “Tôi chỉ là một cây cải bé nhỏ, anh nhổ tôi khỏi đất thì tôi chẳng phải chết luôn à?”

“...” Với tư cách là người từng chứng kiến không ít bộ dạng mất hình tượng của người say rượu, Văn Nghiên cảm thấy Tống Vãn Huỳnh thế này vẫn còn... dễ thương chán. Anh thậm chí còn muốn bật cười, “Tống Vãn Huỳnh, tôi thật sự nên quay lại hết bộ dạng hiện tại của em, mai em tỉnh tôi sẽ cho em xem, để sau này em còn biết mà…”

Chưa nói hết câu, Văn Nghiên đã lấy điện thoại ra bật camera quay về phía cô: “Tống Vãn Huỳnh, nhìn tôi này, em vừa nói em là gì cơ?”

“Tôi là một cây cải nhỏ trong đất, không ai thương, không ai yêu…”

Bình Luận (0)
Comment