Trừ khi là vì xã giao bắt buộc, bình thường Văn Nghiên rất ít khi uống rượu. Nửa đời trước duy chỉ có một lần anh uống say, kết quả lại bị Tống Vãn Huỳnh kéo lên con thuyền hôn nhân.
Từ đó về sau, có thể không uống là anh sẽ không uống.
Tống Vãn Huỳnh đang ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu nhìn Văn Nghiên: “Anh đang làm gì vậy?”
“Quay phim.”
Tống Vãn Huỳnh hít hít mũi, lau nước mắt ở khóe mắt: “Vậy thì anh phải quay tôi cho đẹp vào đấy, dù sao tôi cũng là cây cải thảo xinh đẹp nhất trong cả cánh đồng cải mà.”
Khung hình quay có chút rung nhẹ.
Quay xong bộ dạng say rượu của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên cất điện thoại đi, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Quay xong rồi, em đúng là cây cải thảo xinh đẹp nhất cánh đồng. Cải nhỏ à, giờ có thể lên nhà được chưa?”
“Cái gì mà cải nhỏ, anh không được gọi tôi như thế.”
“Vậy tôi nên gọi em là gì?”
Tống Vãn Huỳnh nhìn anh bằng đôi mắt ngây dại vì say: “Tôi là công chúa của gia tộc cải thảo, cho nên anh phải gọi tôi là công chúa cải thảo!”
“…”
Văn Nghiên im lặng một lúc lâu, sau cùng bất lực bật cười: “Được rồi công chúa cải thảo, bây giờ có thể về nhà cùng tôi chưa?”
Tống Vãn Huỳnh lờ đờ nhìn chằm chằm anh, quan sát một hồi rồi gật đầu: “Dù anh xấu trai nhưng nể tình lúc nãy anh không ăn thịt tôi, anh cứ ở đây đi.” Cô nhích qua bên cạnh, chỉ vào chỗ mình vừa ngồi.
Văn Nghiên tò mò hỏi: “Tôi không ăn thịt em? Vậy tôi là gì?”
“Anh không phải là heo Peppa à?”
“…” Biết thế đã không hỏi.
Văn Nghiên chưa từng nghĩ mình lại có thể kiên nhẫn và hiền lành đến thế, anh hít sâu một hơi: “Được rồi, em nói gì cũng đúng. Nhưng tôi nói về nhà không phải là chỗ này.” Anh chỉ lên trên, “Chúng ta còn có một ngôi nhà khác, em quên rồi à?”
Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Không đi.”
Văn Nghiên trầm ngâm một lát, không dỗ nữa bèn bế cô lên. Ai ngờ vừa mới bế được thì cô đã giãy giụa như bị bắt cóc la hét ầm ĩ: “Cứu mạng! Có ai không, cứu mạng với! Cướp cải thảo kìa!”
Tiếng la hét vang vọng khắp bãi đỗ xe dưới tầng hầm khiến bảo vệ của khu chung cư Giang Sơn Nhất Phẩm cũng phải chạy tới xem xét.
Thấy là Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh, các bảo vệ đều nở nụ cười ngượng ngùng nhưng vẫn lịch sự: “Anh Văn, anh có cần giúp gì không ạ?”
Tống Vãn Huỳnh giãy giụa quá mạnh, dùng từ "vùng vẫy trong tuyệt vọng" cũng không ngoa, Văn Nghiên suýt nữa không giữ được cô đành tạm thời đặt cô xuống.
“Không cần đâu.”
“Vâng, xin lỗi đã làm phiền.”
Mấy người bảo vệ rời đi, Văn Nghiên nhìn "công chúa cải thảo" đang cố bám chặt đất bất lực hỏi: “Em nói đi, phải làm sao em mới chịu lên lầu?”
“Tôi không đi! Tôi đã nói rồi, nếu anh nhổ tôi ra khỏi đất, tôi sẽ chết mất!”
“Không đâu, tôi đảm bảo với em, chỉ năm phút nữa là chúng ta về đến nhà.” Văn Nghiên dịu giọng như đang dỗ con nít: “Em nghĩ mà xem, chỉ năm phút thôi. Em là công chúa cải thảo cơ mà, làm sao mà chết được? Về đến nhà tôi sẽ trồng em lại vào đất, bón phân tưới nước, em sẽ còn xinh đẹp hơn bây giờ nữa.”
“Thật không đó?”
“Thật mà.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu ra chiều suy nghĩ nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, dặn dò: “Vậy anh phải nhanh lên, trồng tôi vào đất rồi nhớ tưới thật nhiều, thật nhiều nước đó.”
“Ừ.”
“Vậy được rồi, anh có thể nhổ tôi lên khỏi đất rồi, nhưng phải cẩn thận nhé, đừng làm rách lá của tôi.”
“Được rồi, tôi sẽ cẩn thận.” Cuối cùng cô cũng đồng ý khiến Văn Nghiên thở phào, cẩn thận bế cô lên đi về phía thang máy.
Cửa thang máy vừa khép lại, Tống Vãn Huỳnh liền kêu lên: “Ây da!”
“Sao vậy?”
“Tôi quên chưa nói với mấy bạn cải thảo của tôi là tôi đi rồi. Không biết các bạn ấy không thấy tôi có tưởng tôi bị cướp mất không?”
Văn Nghiên – người đang thực sự cướp cải thảo: “…”
“Không được không được, tôi không đi nữa, anh mau trồng tôi lại!”
“Tôi vừa nhổ em xong có nói với mấy bạn cải của em rồi, em yên tâm, ngày mai tôi sẽ dẫn em xuống thăm các bạn ấy được không?”
Tống Vãn Huỳnh vẫn lắc đầu: “Không được, cải thảo không thể nhổ lên nhổ xuống nhiều lần, dễ chết lắm.”
“Vậy tôi trồng em vào chậu, mai tôi bưng cả chậu xuống nhé.”
“Anh thông minh thật đó!” Tống Vãn Huỳnh ngạc nhiên ôm lấy anh: “Anh là chú heo Peppa thông minh nhất mà tôi từng gặp!”