“……”
“Anh không nên cảm ơn tôi sao?”
“Cảm ơn gì cơ?”
Tống Vãn Huỳnh hùng hồn nói: “Tôi vừa khen anh đấy.”
Văn Nghiên lần đầu tiên cảm thấy mình mua nhà ở tầng cao là sai lầm, nhìn con số đang thay đổi trên bảng điện tử thang máy, gật đầu: “Ừ, cảm ơn em đã khen tôi.”
“Không có gì!”
Cửa thang máy mở ra, Văn Nghiên sải bước ra ngoài, mở cửa phòng rồi đặt Tống Vãn Huỳnh xuống ghế sofa trong phòng khách.
Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác nhìn xung quanh với vẻ tò mò, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một chiếc thùng rác trắng trong góc phòng khách. Cô vui mừng chạy tới, nhấc chân bước vào thùng rác, vừa định ngồi xuống thì phát hiện thùng quá chật, cô không thể ngồi lọt vào trong.
Có chút tủi thân, cô bước ra khỏi thùng rác, nghiêm túc ngồi xổm bên cạnh suy nghĩ vì sao cái chậu mà con heo kia mua lại nhỏ như vậy, đến cả một cây cải trắng gầy yếu như cô mà cũng không nhét vừa.
Đúng là keo kiệt!
Cô biết ngay mà, đi theo Peppa thì không thể có kết cục tốt. Ở nhà cô là công chúa, sang nhà Peppa đến cái chậu vừa người cũng không có.
Càng nghĩ càng muốn khóc nhưng Tống Vãn Huỳnh cố nhịn.
Công chúa không được cúi đầu, vương miện sẽ rơi mất.
Thế là cô dứt khoát đẩy thùng rác sang một bên, tự mình ngồi xổm vào chỗ đó, thấy ánh đèn trên trần nhà chói quá, cô tiện tay úp luôn cái thùng rác lên đầu.
Lúc Văn Nghiên từ bếp mang nước mật ong giải rượu ra liền thấy Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm trong góc phòng khách, đầu đội cái thùng rác.
Văn Nghiên đi đến trước mặt cô, gõ nhẹ vào thùng rác: “Công chúa cải thảo, nước tới rồi đây.”
Tống Vãn Huỳnh lập tức gỡ thùng rác xuống: “Nhanh nhanh nhanh, tưới nước cho tôi đi, tôi sắp khô héo rồi!”
Văn Nghiên đưa ly nước mật ong đến miệng cô, nhìn cô từng ngụm từng ngụm uống hết, cuối cùng còn chép miệng đầy thỏa mãn: “Peppa, cảm ơn anh đã tưới nước cho tôi.”
“Không cần cảm ơn.”
“Peppa, nhà anh không có cái chậu nào to hơn à? Cái này nhỏ quá, tôi không chui vào được.”
Văn Nghiên nhìn cái thùng rác, giả vờ suy nghĩ khó xử một lát: “Tôi nhớ là trước đây em vừa khít cái chậu này mà.”
Tống Vãn Huỳnh uất ức nói: “Tôi lớn rồi mà.”
“Tôi biết em lớn rồi, nhưng tôi chưa kịp chuẩn bị. Thế này nhé, mai tôi sẽ đi tìm cho em cái chậu vừa vặn hơn được không?”
Thái độ Văn Nghiên chân thành, Tống Vãn Huỳnh gật đầu miễn cưỡng: “Vậy cũng được.”
Văn Nghiên vừa định quay lại bếp rót thêm một ly nước mật ong thì đã bị Tống Vãn Huỳnh kéo lại. Cô chỉ lên trần nhà: “Anh có thể tìm chỗ nào ít nắng hơn không, chỗ này nắng quá, lá tôi sắp vàng hết rồi.”
Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn đèn trần: “Tôi tắt mặt trời đi nhé?”
Tống Vãn Huỳnh kinh ngạc: “Anh có thể tắt cả mặt trời á?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên tắt bớt vài bóng đèn chính trong phòng khách. Khi đèn vừa tắt, ánh sáng trở nên mờ nhạt, Tống Vãn Huỳnh trợn tròn mắt: “Peppa anh giỏi quá, thật sự tắt được mặt trời rồi!”
Văn Nghiên đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của cô, gật đầu điềm nhiên.
Người say thì đâu còn lý trí.
Văn Nghiên ngồi trên sofa nhìn Tống Vãn Huỳnh ngồi thu lu trong góc không nhúc nhích, dần dần mí mắt nặng trĩu rồi nhắm nghiền lại, Tống Vãn Huỳnh cũng co mình nằm trên sàn phòng khách chìm vào giấc ngủ.
Thấy Tống Vãn Huỳnh cuối cùng cũng yên tĩnh, Văn Nghiên đứng dậy nhẹ nhàng bế cô về phòng mà không làm cô thức giấc.
Nửa đêm, Văn Nghiên bị tiếng động đánh thức. Anh nghe thấy tiếng nôn mửa và tiếng nước chảy từ nhà vệ sinh. Đợi Tống Vãn Huỳnh lảo đảo quay về giường, anh đưa ly nước mật ong đã chuẩn bị sẵn đến miệng cô.
Tống Vãn Huỳnh mơ màng há miệng uống xong, xoay người ngủ tiếp.
Nhìn đồng hồ trên tường chỉ ba giờ sáng, Văn Nghiên bỗng cảm thấy mình đã sai lầm, lẽ ra không nên đưa Tống Vãn Huỳnh về căn hộ Giang Sơn Nhất Phẩm này mà nên chở thẳng về biệt thự, ít nhất sẽ không bị cô hành một mình.
—
Sau khi say rượu thì tất nhiên sẽ khó chịu.
Mắt còn chưa mở, dạ dày của Tống Vãn Huỳnh đã tỉnh gào thét đòi nôn. Cô thậm chí còn chưa kịp đi dép, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch mọi thứ trong bụng mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Đứng trước gương rửa mặt, nhìn bản thân với khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, Tống Vãn Huỳnh chỉ thấy đau đầu, không nhớ nổi tối qua đã về nhà thế nào.
Ục ục—
Bụng đói meo, dạ dày cũng trống rỗng.
Tống Vãn Huỳnh vừa ngáp vừa lười biếng đi ra phòng khách, quả nhiên trên bàn ăn vẫn có bữa sáng còn nghi ngút khói.
“Chào buổi sáng.”
Văn Nghiên – đang ngồi bên bàn ăn – nhìn cô một cái: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm, tối qua là anh đón tôi về à?”
“Ừ.”
“Cảm ơn anh.” Tống Vãn Huỳnh đói đến mức chẳng buồn nói chuyện, cũng không nhìn Văn Nghiên lấy một cái bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Văn Nghiên nhìn cô chăm chú ăn sáng không làm phiền, đợi cô ăn gần xong mới lau miệng hỏi: “Sao tối qua lại uống nhiều thế, Hứa Nam Kiều không cản em sao?”
“Vụ thu mua kết thúc rồi, vui như thế không uống vài ly sao được, chỉ là uống hơi nhiều chút xíu thôi, ai ngờ say luôn.”
“Em còn nhớ tối qua mình đã làm gì, nói gì không? Cần tôi kể lại cho em không?”
Tống Vãn Huỳnh sững người.
Cô chẳng nhớ gì về tối qua, sao biết mình đã làm những gì nói những gì. Nghe giọng Văn Nghiên thì chắc là không phải chuyện gì hay ho.
Cô lắc đầu liên tục: “Tôi không nhớ đâu, tôi cũng không muốn biết, anh đừng nói với tôi!”
“Thật không tò mò chút nào à?”
“Ai mà tò mò chuyện mình lúc say rượu trông ra sao chứ?”
“Được, vậy tôi không kể nữa.”
Chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
Văn Nghiên càng không nói, Tống Vãn Huỳnh càng thấy tò mò cồn cào, rõ biết sau khi say chẳng thể nào có chuyện hay nhưng trong lòng cô cứ ngứa ngáy như có ai đang gãi vậy.
Sau khi suy đi nghĩ lại, Tống Vãn Huỳnh đặt ly sữa xuống hỏi:
“Tôi tối qua không làm chuyện gì kì cục chứ?”
Nghe vậy, Văn Nghiên nhìn cô, bỗng nhiên bật cười.
Nhìn thấy nụ cười của Văn Nghiên, lòng Tống Vãn Huỳnh chợt run lên một cái. Cô vừa định mở miệng bảo anh đừng nói gì cả thì đã muộn rồi.
“Em thật sự không nhớ ra chút nào sao? Công chúa cải thảo.”
“……” Gương mặt Tống Vãn Huỳnh cứng đờ, “Gì cơ, công chúa cải thảo?”
“Tối qua em nói mình là một cây cải thảo nhỏ trong ruộng, mười dặm quanh đây em là cây cải thảo đẹp nhất, là công chúa của gia tộc cải thảo, còn bảo tôi gọi em là công chúa cải thảo.”
Nhìn vẻ mặt đang dần vỡ vụn của Tống Vãn Huỳnh, khóe miệng Văn Nghiên không nhịn được cong lên, bắt đầu từ tốn nhớ lại từng chi tiết tối qua.
“Lúc ở bãi đậu xe, em sống chết không chịu lên lầu, nói rằng mình đã về đến nhà rồi, không thể bị nhổ ra khỏi đất nếu không sẽ chết mất. Tôi phải dỗ mãi mới bế được em lên. Sau khi lên nhà, em ngồi chồm hổm trong phòng khách, lấy thùng rác làm chậu nhưng không chui vừa, còn bảo tôi hôm nay phải đi mua cho em cái chậu vừa vặn hơn để trồng em vào. Tôi đồng ý rồi em mới chịu yên. Sau đó em thấy đèn trong nhà sáng quá liền úp thùng rác lên đầu. Ở đây tôi còn giữ tấm hình em úp thùng rác lên đầu.”
Văn Nghiên đưa cho cô xem bức ảnh chụp cảnh cô ngồi chồm hổm trong góc, hai tay ôm thùng rác, nửa khuôn mặt lộ ra ngẩng đầu nhìn anh.
Tống Vãn Huỳnh lúc này đã hoàn toàn tê liệt, “Đó không phải tôi… Đây là AI ghép đấy…”
Văn Nghiên liền mở đoạn video anh đã quay tối qua cho cô xem.
Tống Vãn Huỳnh nhìn thấy mình trong video đang khóc lóc trước camera, nói mình là một cây cải thảo, cố gắng nhịn mà không nổi, ngẩng đầu há miệng gào lên:
“Mặt mũi của tôi…”
Văn Nghiên bổ sung:
“Mất sạch mặt mũi rồi.”