Ngày hôm sau sau khi say rượu, điều đáng sợ không phải là sự khó chịu do cơn say mang lại mà là việc bạn bè bắt đầu miêu tả lại dáng vẻ của bạn sau khi say đêm qua.
Nếu còn có video hoặc ghi âm làm bằng chứng thì đó sẽ là “tội chứng” khiến bạn cả đời này không thể ngẩng đầu lên nổi.
Toàn thân Tống Vãn Huỳnh như hóa đá, ngồi đơ tại chỗ, hình ảnh mình ngồi xổm dưới đất tự xưng là một cây cải trắng cứ vang vọng trong đầu theo hiệu ứng âm thanh vòm 360 độ.
Chưa bao giờ cô thấy mất mặt đến vậy.
Chưa bao giờ!
Cô vốn chưa từng say rượu, làm sao mà biết được mình sau khi say lại biến thành như thế này chứ.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh nghiến răng nghiến lợi: “Anh cố ý quay lại mà! Anh đang cười nhạo tôi!”
“Cười nhạo sao?” Văn Nghiên mở video lên, trong video giọng của Tống Vãn Huỳnh mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi là một cây cải trắng…”
Toàn thân Tống Vãn Huỳnh nổi da gà, hai tay siết chặt thành nắm đấm, chịu đựng đến cực hạn, từng chữ một rít qua kẽ răng: “Anh không được mở nữa!”
Văn Nghiên tắt video, “Tôi chỉ quay lại làm kỷ niệm thôi, mong sau này em nhớ mà rút kinh nghiệm. Ở ngoài có thể uống rượu nhưng dù có vui mấy cũng phải biết chừng mực. Tối qua may mà chỉ có tôi, lần sau nếu em lại say rượu như vậy bị người khác nhìn thấy…”
Bị người khác nhìn thấy…
Tống Vãn Huỳnh lập tức tưởng tượng ra cảnh mình đứng giữa nơi đông người, miệng nói mình là cây cải thảo. Cảnh tượng ấy khiến toàn thân cô lạnh toát, nổi hết da gà, lập tức đứng bật dậy giận dữ bước tới trước mặt Văn Nghiên chìa tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi!”
“Làm gì?”
“Làm gì? Anh còn hỏi à! Tất nhiên là để xóa cái video hôm qua anh quay tôi! Đưa đây!” Làm sao cô có thể để mặc đoạn video mất mặt kia tồn tại trong điện thoại của anh được!
Văn Nghiên nâng nhẹ điện thoại trong tay, “Tại sao phải xóa?”
“Tại sao à? Anh không xóa chẳng lẽ còn muốn giữ lại đoạn video tôi mất mặt đó để sau này uy h**p tôi hả?” Tống Vãn Huỳnh nhớ lại chuyện trước đây mình từng giả mang thai, Văn Nghiên không vạch trần ngược lại còn để mặc cô tiếp tục đóng kịch, chẳng phải cũng vì muốn nắm thóp cô hay sao?
“Thật ra tôi thấy… cũng không đến nỗi mất mặt thế đâu.” Văn Nghiên nhớ lại cảnh tối qua Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm trong góc, đầu đội thùng rác ánh mắt long lanh nhìn anh, cảm thấy vừa dễ thương lại thú vị.
Thấy Văn Nghiên vẫn không có ý định xóa, Tống Vãn Huỳnh nổi giận: “Anh xóa không? Không xóa thì… tôi tự làm!”
Nói rồi liền nhào tới giật điện thoại từ tay anh.
Nhưng cô và Văn Nghiên chênh nhau hơn hai mươi phân chiều cao, độ dài cánh tay tất nhiên cũng không bằng, dù cố gắng thế nào cũng bị Văn Nghiên dùng một tay chặn lại, không thể nào với tới.
Thấy không cướp được, Tống Vãn Huỳnh tức đến phát điên, gào lên: “Văn Nghiên! Anh không xóa tôi sẽ tức chết cho anh xem!”
Thấy cô thực sự bắt đầu giận, Văn Nghiên đành thả tay ra đưa điện thoại cho cô.
Vừa lấy được điện thoại, Tống Vãn Huỳnh lập tức mở album xóa ngay đoạn video kia, sau đó còn vào mục “đã xóa gần đây” để xóa luôn dấu vết cuối cùng.
Xong xuôi cô lại cẩn thận kiểm tra xem ngoài đoạn video đó, còn có ảnh nào cô mất mặt bị chụp lại hay không.
May là ngoài tấm ảnh đội thùng rác kia thì không có gì thêm.
“Anh đã thấy bộ dạng thảm hại nhất của tôi rồi.” Tống Vãn Huỳnh đập mạnh điện thoại lên bàn, kéo cà vạt của anh lại, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt anh, giọng đầy đe dọa: “Nếu anh dám tiết lộ dù chỉ nửa chữ về chuyện tôi say rượu hôm qua… tôi sẽ không tha cho anh cả đời này!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và dữ dằn của cô, trong mắt Văn Nghiên lại càng thêm dịu dàng và ý cười: “Nghiêm trọng vậy sao? Cả đời không tha cho tôi?”
“Dĩ nhiên!”
“Được rồi, tôi biết rồi, công chúa cải thảo.”
“...Văn Nghiên! Tôi giết anh!!”
—
Sau một buổi sáng “loạn lạc như chiến trường”, Tống Vãn Huỳnh chỉnh đốn lại bản thân, mang đầy cơn giận đi làm, cả người như mang theo oán khí nặng nề hơn cả ma quỷ.
Thương vụ thu mua tập đoàn Lâm thị là một dự án lớn, sau khi hoàn thành tất cả thành viên trong nhóm dự án đều được thưởng gấp đôi. Tống Vãn Huỳnh cũng nhận được một khoản tiền thưởng khá hậu hĩnh từ Tống Chính Huy.
Đáng lý ra cô phải rất vui vẻ — nếu như tối qua cô không uống say đến mức mất hết mặt mũi.