Tống Vãn Huỳnh uể oải ngồi trong văn phòng của mình, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình đen sì trước mặt, trong đầu toàn là đoạn video mà Văn Nghiên quay cô tối qua.
Cô sau khi uống say lại biến thành cái bộ dạng đó sao?
Nhưng điều cô không hiểu là, tại sao mình lại là một cây cải thảo? Tại sao không thể là rau mùi, rau chân vịt, hay rau muống chứ?
Tống Vãn Huỳnh ủ rũ nằm bẹp xuống bàn làm việc, trong đầu toàn là hình ảnh cải thảo, cảm giác như đời này chẳng còn gì đáng sống nữa.
Không sao, cuộc đời này rồi cũng sẽ sớm trôi qua thôi.
…Nhưng lại chẳng thể trôi qua nổi, vì bây giờ chỉ cần nghĩ đến Văn Nghiên là cô lại nhớ tới cái video kia.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng nước mắt sắp trào ra của Tống Vãn Huỳnh, cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong, lấy lại tinh thần.
“Mời vào.”
Hứa Nam Kiều đẩy cửa bước vào, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi sau bàn làm việc cười nói: “Chào buổi sáng. Tối qua tiệc mừng công uống nhiều như vậy, tôi còn tưởng hôm nay cô sẽ không đến công ty cơ, không ngờ trông cô vẫn còn tỉnh táo thế.”
“…” Đúng là nói trúng tim đen. Tống Vãn Huỳnh cười gượng nhìn Hứa Nam Kiều, lo lắng hỏi: “Tối qua tôi uống hơi nhiều, nhiều chuyện không nhớ rõ lắm. Anh Hứa, ở khách sạn… tôi có làm gì mất mặt không?”
“Cũng không có gì, chỉ là cô cứ liên tục uống, khuyên thế nào cũng không chịu dừng.”
May quá, mình chỉ mất mặt trước Văn Nghiên, chưa bị người ngoài thấy, chưa đến nỗi xấu hổ đến chết.
Hứa Nam Kiều thong thả ngồi xuống trước bàn làm việc của cô.
“Anh Hứa, anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Là thế này, việc thu mua tập đoàn Lâm thị đã hoàn thành rồi đúng không? Vừa nãy Tổng giám đốc Tống tìm tôi, nói sẽ điều tôi sang Lâm thị nhậm chức CEO, sau này có thể sẽ không có nhiều thời gian để chỉ dẫn cô trong công việc nữa.”
“Điều sang Lâm thị?” Mắt Tống Vãn Huỳnh sáng lên, “Vậy sau này tôi không thể gọi anh là anh Hứa nữa mà phải gọi là Tổng giám đốc Hứa rồi.”
Hứa Nam Kiều cười: “Gọi thế nào cũng được, nhưng dù tôi không còn ở tổng công ty, nếu sau này cô cần giúp gì vẫn có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Được! Vậy tôi chúc mừng anh trước nhé!”
“Ừ.” Hứa Nam Kiều dường như còn điều gì muốn nói nhưng vẻ mặt có chút do dự, như thể không tiện mở lời.
“Anh Hứa, chúng ta làm việc với nhau cũng lâu rồi, có chuyện gì sao còn phải cân nhắc không thể nói với tôi chứ?”
Hứa Nam Kiều cười nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là gần đây tôi nghe được một vài tin đồn nên muốn xác nhận với cô.”
“Tin đồn?”
“Cô và Lâm Hoan Sơ có vẻ thân thiết, cô có biết giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tô có ân oán gì không?”
Nghe Hứa Nam Kiều hỏi vậy, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần biến mất.
“Thật ra tôi không mấy hứng thú với mấy lời đồn đó nhưng vì sắp nhậm chức ở Lâm thị, mấy tin đồn này cứ như cố tình truyền đến tai tôi nên muốn hỏi thử cô. Nếu cô không biết thì coi như tôi chưa từng hỏi.”
Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Theo tôi biết thì bố của Lâm Hoan Sơ tuy không có hậu thuẫn gì, tay trắng lập nghiệp nhưng lại là bạn rất thân với bố của Tô Ngự. Trước kia quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tô rất tốt, chỉ mới vài năm gần đây mới bắt đầu căng thẳng, nhà họ Tô luôn tìm cách chèn ép và đối đầu với nhà họ Lâm.”
“Lý do là gì?”
“Chuyện này liên quan đến một vài bí mật của nhà họ Tô thời gian trước. Tô Ngự có một người cô, không rõ vì sao nhiều năm trước đột nhiên phát điên, suốt nhiều năm bị nhốt trong nhà họ Tô, bệnh tình lúc nặng lúc nhẹ, cho đến hai năm trước thì tự sát qua đời. Từ di vật của bà ấy, người nhà phát hiện ra những cuốn nhật ký mà bà viết trong suốt thời gian đó.”
“Nhật ký?”
“Trong nhật ký, bà ấy viết về việc bị bố của Lâm Hoan Sơ ruồng bỏ. Hồi trẻ, cô của Tô Ngự từng ở bên ông Lâm nhưng sau đó lại bị ông ấy bỏ rơi. Cú sốc ấy khiến bà bị ảnh hưởng nặng về tâm lý nên tinh thần không ổn định.”
Hứa Nam Kiều trầm ngâm, “Ra là như vậy.”
Những điều Tống Vãn Huỳnh kể chỉ là phần bề nổi mà nhà họ Tô tạm thời phát hiện, nhưng nó lại trở thành lý do khiến Lâm thị phá sản.
Sự thật là cô của Tô Ngự thầm yêu bố của Lâm Hoan Sơ suốt nhiều năm nhưng ông Lâm chỉ xem bà như em gái. Trong lễ cưới của ông Lâm, cô của Tô Ngự bị sốc tinh thần, bệnh tình càng nặng thêm, cuối cùng phát triển thành bệnh lý tâm thần.
Còn những "bằng chứng" nói rằng ông Lâm ruồng bỏ bà thực chất là sản phẩm tưởng tượng của một người tâm thần không thể phân biệt được thực và ảo. Bà tự huyễn hoặc mình là thanh mai trúc mã với ông Lâm, họ lớn lên bên nhau, yêu sâu đậm rồi vì mẹ của Lâm Hoan Sơ xuất hiện, ông Lâm nhẫn tâm bỏ rơi bà.
Bà ghi lại tất cả những “ký ức không tồn tại” ấy trong nhật ký, bị nhà họ Tô xem là chứng cứ buộc tội ông Lâm.
Tô Ngự luôn tin rằng người cô từng yêu thương mình là do ông Lâm hại chết. Lâm thị phá sản, ông Lâm ngồi tù vẫn chưa đủ, cậu ta còn muốn Lâm Hoan Sơ phải chịu tất cả những đau đớn mà cô mình từng trải qua.
“Thật ra đó chỉ là một cuốn nhật ký, mà lại là nhật ký của người mắc bệnh tâm thần, chẳng thể xem là chứng cứ chắc chắn,” Tống Vãn Huỳnh khéo léo nhắc nhở Hứa Nam Kiều, “Muốn hiểu một người thật sự không thể chỉ nghe người khác nói. Tin đồn là thứ không đáng tin. Tôi tuy không quen chị Hoan Sơ lâu, cũng chưa từng gặp bố chị ấy nhưng tôi biết, chị ấy là người lương thiện. Dù cho chuyện năm xưa là thật thì cũng không nên đổ hết tội lên đầu chị ấy. Anh thấy có đúng không?”
Hứa Nam Kiều gật đầu, “Cô nói đúng.”
“Anh Hứa, sau này anh đến Lâm thị làm, làm phiền anh để ý chị Hoan Sơ nhiều hơn một chút. Tô Ngự luôn giận cá chém thớt lên chị ấy vì chuyện của cô mình, tôi lo sau này anh ta vẫn sẽ tiếp tục nhắm vào chị ấy. Mẹ chị Hoan Sơ lại đang bệnh, dạo này chị ấy đã rất vất vả rồi. Tính cách chị ấy lại mềm mỏng, tôi thật sự sợ chị ấy sẽ bị bắt nạt.”
Có lẽ sợ Hứa Nam Kiều hiểu lầm, Tống Vãn Huỳnh giải thích thêm: “Tôi không bảo anh thiên vị trong công việc, chỉ hy vọng anh có thể để ý chị ấy hơn một chút. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, anh không tiện ra mặt thì hãy báo cho tôi biết đầu tiên, tôi sẽ lo liệu. Được không?”
Hứa Nam Kiều cười: “Cô đã nói vậy rồi, nếu tôi không đồng ý thì chẳng phải quá vô tình sao? Yên tâm, sau này tôi sẽ để ý đến cô ấy nhiều hơn, không để ai bắt nạt cô ấy đâu.”
Có được lời đảm bảo từ Hứa Nam Kiều, Tống Vãn Huỳnh yên tâm hơn hẳn, “Anh Hứa, cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
“À đúng rồi,” Tống Vãn Huỳnh chợt nhớ ra điều gì, liền dặn dò: “Sau này nếu anh lại nghe được những lời đồn không hay về chị Hoan Sơ, nhất định nhất định phải đến tìm tôi xác minh đầu tiên, tuyệt đối đừng vì nghe mấy lời đồn mà có ấn tượng xấu về chị ấy. Chị ấy thật sự là một người rất tốt, rất rất tốt, rất rất lương thiện, đừng để ai bắt nạt chị ấy.”
Hứa Nam Kiều cúi đầu trầm ngâm một lúc, “Tôi nhớ rồi.”