Thứ Hai, Hứa Nam Kiều chính thức nhận chức tại tập đoàn Lâm thị.
Còn Tống Vãn Huỳnh cũng chính thức bắt đầu tiếp quản vị trí của Hứa Nam Kiều, trở thành trợ lý của Tống Chính Huy.
Tống Vãn Huỳnh biết làm trợ lý cho Tống Chính Huy không hề dễ dàng nhưng điều khiến cô không ngờ tới là — lại khó đến mức như vậy.
Công việc của Tống Chính Huy rất bận rộn, lịch trình sắp xếp dày đặc, nhiều khi từng việc một đều phải chính xác đến từng phút thì mới đảm bảo các công việc tiếp theo có thể diễn ra suôn sẻ và đúng giờ.
Trước khi Hứa Nam Kiều trở thành trợ lý của Tống Vãn Huỳnh, những công việc như sắp xếp lịch trình đều sẽ được anh xem trước vào ngày hôm trước và sắp xếp thỏa đáng. Sau khi anh rời đi, những việc này được giao lại cho một trợ lý khác.
Tống Chính Huy khi làm việc thì hoàn toàn không nể mặt ai, bất kể là ai phạm lỗi đều phải bị mắng một trận.
Không may là người bị mắng nhiều nhất chính là Tống Vãn Huỳnh.
Tại sân golf, mặc dù kỹ thuật chơi của Tống Vãn Huỳnh chỉ ở mức trung bình nhưng đã có thể thuần thục vung gậy, dám ganh đua với người khác.
Một cú đánh ra, tiếng vỗ tay vang lên.
“Không tệ nha, ba cháu nói cháu mới chơi golf mấy tháng thôi mà đã đánh tốt vậy rồi.”
Một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao đứng bên cạnh mỉm cười vỗ tay.
Người đàn ông họ Chu, tên là Chu Vinh Phong, là bạn lâu năm của Tống Chính Huy cũng là đối tác đang bàn chuyện hợp tác hôm nay.
Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Chú Chu, chú chơi golf nhiều năm rồi, kỹ thuật của cháu so với chú chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ. Cháu còn đang mong hôm nay được chú chỉ dạy thêm vài chiêu đó.”
“Được thôi, lát nữa chú sẽ chỉ dạy cháu đàng hoàng.” Nói rồi ông quay sang nhìn Tống Chính Huy, “Lão Tống à, con gái ông giỏi ghê, vụ thâu tóm Lâm thị tôi nghe nói là do Vãn Huỳnh phụ trách đúng không? Một đứa nhỏ mà làm được thương vụ đẹp như thế, con gái ông nếu được đào tạo đàng hoàng, tôi thấy cũng chẳng kém gì Văn Nghiên đâu.”
Tống Chính Huy cười: “Ông đừng có khen nó nữa, khen nữa là cái đuôi nó ngóc lên trời bây giờ. Chỉ là một thương vụ thôi mà.”
“Làm tốt thì phải khen, làm không tốt mới cần mắng. Nếu là con gái tôi mà làm được như vậy, tôi khen nó suốt ngày!”
“Chú Chu, thật ra thương vụ lần này cũng không phải công lao một mình cháu đâu, cháu chỉ phụ trách khoảng một phần năm của cả dự án thôi, chú khen cháu như vậy cháu thật sự thấy áy náy, năng lực cháu có hạn, vẫn còn phải học hỏi ba cháu nhiều lắm.”
“Khiêm tốn ghê.”
Tống Chính Huy không nói gì nhưng nụ cười đầy tự hào trên mặt ông đã nói lên tất cả.
Cả ba tiếp tục chơi thêm một lúc nữa, sau đó Chu Vinh Phong ra hiệu cho caddie rời đi rồi đi song hành cùng Tống Chính Huy, bắt đầu bàn chuyện chính.
“Dự án Khải Việt đó thì không vấn đề gì lớn, bên tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp tiến độ với bên các ông, có chuyện gì thì cứ để trợ lý liên hệ trực tiếp với tôi, đảm bảo không xảy ra sai sót gì đâu, ông cứ yên tâm.”
“Dự án Khải Việt có ông đích thân giám sát thì tôi yên tâm rồi, nhưng đúng là cũng có vài điểm cần bàn bạc thêm.”
Tống Vãn Huỳnh đi bên cạnh hai người, lặng lẽ lắng nghe không xen vào.
Nhưng cô không thể không thừa nhận, ở bên cạnh Tống Chính Huy cô đã nhìn thấy rất nhiều thứ trước kia chưa từng thấy.
Những dự án mà người ngoài nhìn vào tưởng như cao không với tới thì có lẽ cũng chỉ là một phần cược trong những cuộc chơi của mấy người này tại sân golf. Muốn chia phần miếng bánh này thì phải có nền tảng, không có nền tảng thì dù là ai cũng sẽ bị người ta coi thường.
Tiền thì chảy về chỗ đã có sẵn tiền, tài nguyên cũng vậy.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đáng sợ của những tư bản mà trước kia cô hay mắng mỏ.
“Gần đây công ty tôi đấu thầu thất bại, tôi tra thử thì thấy một công ty tên là Trung Việt đang nổi lên rất mạnh, giành được không ít dự án. Nhà đầu tư đứng sau là một người Hoa kiều, tra tới đây thì không tra được gì thêm nữa, thân phận cũng khá bí ẩn. Lão Tống, ông có kênh nào điều tra thì giúp tôi xem thử người này rốt cuộc là ai.”
“Trung Việt?” Tống Chính Huy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, để tôi tra thử.”
Trung Việt?
Tống Vãn Huỳnh lục lại ký ức của mình, không có ấn tượng gì với cái tên này nhưng dựa vào kinh nghiệm của cô, việc có một nhà đầu tư bí ẩn đứng sau, bản thân nó đã là chuyện không tầm thường.
Chuyện cần bàn cũng đã xong, không còn gì để nói thêm.
Chẳng bao lâu sau, hai người lần lượt rời khỏi sân golf.
Trên xe, Tống Chính Huy dặn trợ lý điều tra nhà đầu tư đứng sau Trung Việt.
“Ba, ba chưa từng nghe nói tới công ty Trung Việt này sao?”
Tống Chính Huy lắc đầu: “Không phải công ty lớn, nếu không ba đã biết rồi. Nhưng mà có thể cướp được dự án từ tay lão Chu thì cũng không phải công ty nhỏ nào cũng làm được. Chuyện này con đừng quan tâm, để ba cho người điều tra, không liên quan gì đến con.”
“Con biết là không liên quan đến con, con chỉ thấy tò mò thôi.”
Tống Chính Huy nhìn cô: “Con có nhiều thời gian rảnh rỗi để tò mò một công ty chưa từng nghe đến như vậy sao không dành thời gian đó mà tập trung vào dự án đi. Hôm qua ba trả lại bản kế hoạch, sửa tới đâu rồi?”
Tống Vãn Huỳnh nghe xong liền than thở: “Hôm qua ba mới bắt con sửa, hôm nay lại đi đánh golf với ba, con đâu có thời gian mà sửa!”
“Cái đó ba không cần biết. Mấy hôm nữa là Trung Thu với Quốc khánh rồi, phải đưa cho ba trước Trung Thu, không vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề, ba cứ yên tâm.”
Tống Vãn Huỳnh đã mạnh miệng hứa thì tất nhiên sẽ dốc hết sức mình. Sau vài đêm thức trắng, cuối cùng cô cũng hoàn thành bản kế hoạch đã chỉnh sửa, đặt lên bàn làm việc của Tống Chính Huy vào đúng ngày trước Trung thu - Quốc khánh.
Có lẽ vì bản kế hoạch sửa khá ổn hoặc cũng có thể là ông thấy cô vất vả thời gian qua nên Tống Chính Huy hiếm khi cho cô một kỳ nghỉ lễ Trung thu - Quốc khánh để nghỉ ngơi.