Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 153

Sau vài tháng làm việc vất vả, cuối cùng Tống Vãn Huỳnh cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày thật sự.

“Mẹ, ông nội, dì Trần, con về rồi đây!” Vừa bước vào biệt thự, Tống Vãn Huỳnh đã cất tiếng gọi lớn.

Người đầu tiên đáp lại là dì Trần đang cho thiên nga ăn ở vườn sau: “Aiya, Vãn Huỳnh về rồi à! Mau để dì nhìn con một cái nào!”

Dì Trần còn chưa kịp rửa tay đã chạy đến trước mặt cô, hai tay nâng lấy khuôn mặt cô xem xét, càng nhìn hàng mày càng nhíu lại: “Sao trông gầy thế này? Dạo gần đây có phải không ăn uống đàng hoàng không?”

Tống Vãn Huỳnh ấm ức gật đầu: “Công việc bận quá, đến thời gian ăn cơm cũng không có.”

“Sao có thể bận đến mức không có thời gian ăn cơm được? Dì đã nói rồi mà, mỗi trưa dì nấu cơm xong bảo tài xế mang đến cho con, con lại không chịu. Thế là không được đâu, sau này phải nghe lời dì, để tài xế mang cơm đến tận nơi nhìn con ăn xong mới được về.”

“Không cần đâu, dạo này con toàn chạy theo ba, chưa chắc đã ở công ty. Nếu dì thương con thì hôm nay nấu cho con một bữa ngon thật ngon để bù lại đi.”

“Được thôi,” dì Trần cười nhỏ giọng: “Hôm nay trên bàn ăn đảm bảo toàn là món con thích.”

“Cảm ơn dì Trần nha!”

Trên lầu vang lên tiếng bước chân.

“Hình như mẹ nghe thấy tiếng của Vãn Huỳnh, phải con về rồi không?”

“Mẹ! Con đây, con về rồi!”

“Thật sự là con về rồi sao?” Tiếng bước chân vội vã hơn, Văn phu nhân bước xuống lầu, ánh mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh tràn đầy yêu thương: “Sao lại gầy thế này, ở công ty không ăn uống tử tế đúng không?”

“Con có ăn mà, cân nặng con vẫn ổn định, mẹ nói quá rồi. Nhưng mà con thấy mẹ hình như trẻ ra rồi đấy, chắc là vì con không ở nhà líu ríu bên cạnh nên mẹ cũng bớt đau đầu phải không?”

Văn phu nhân mỉm cười, nhéo nhẹ mặt cô: “Con gái mẹ đúng là chỉ biết dẻo miệng để dỗ mẹ vui thôi.”

Tống Vãn Huỳnh vừa cười vừa nói, cùng Văn phu nhân ngồi xuống ghế sô pha rồi quay đầu nhìn lên lầu: “Ông nội đâu rồi ạ? Sức khỏe ông đỡ hơn chưa? Còn anh cả, chân của anh thế nào rồi? Sao không thấy chị Minh Vi, con nhớ chị ấy dạo này không có lịch trình gì mà?”

“Sức khỏe của ông nội con đỡ nhiều rồi, gần đây suốt ngày ra ngoài gặp bạn cũ. Còn anh cả con thì chân vẫn vậy, nhưng dạo này hay ra ngoài, có khi mấy ngày không về nhà, hỏi thì bảo là bận việc ngoài, cũng chẳng nói rõ là việc gì. Nhưng như vậy cũng tốt hơn là suốt ngày ở nhà. Còn Minh Vi, mấy hôm trước có về sau đó lại có một đoàn phim mời gấp con bé đóng thế nên lại ra phim trường rồi.”

“Thì ra là vậy.” Tống Vãn Huỳnh có chút trầm ngâm.

Thật ra từ sau khi nghe Chu Vinh Phong nhắc đến Trung Việt ở sân golf, mấy ngày nay Tống Vãn Huỳnh cũng để ý đến công ty này.

Giống như từ đất mọc lên một tòa nhà cao tầng, một công ty nhỏ vô danh bỗng nhận được đầu tư lớn từ một Hoa kiều giàu có ở nước ngoài. Nhưng với Tống Vãn Huỳnh, cô không tin đó là vì nhà đầu tư nhìn trúng tiềm năng của công ty nhỏ này — một công ty chỉ có vài trăm nhân viên thì có gì khiến người ta bắt buộc phải đầu tư?

Trong chuyện này chắc chắn có điều gì mờ ám.

Trung Việt, Văn Việt.

Tống Vãn Huỳnh thật sự khó mà không nghi ngờ giữa hai cái tên này có liên hệ gì đó.

Dù gì Văn Việt trước giờ vẫn sống kín tiếng ở nhà, này đâu giống tính cách của anh. Mượn danh một công ty nhỏ để xuất hiện cũng không phải không thể.

Nhưng nếu Trung Việt thật sự do Văn Việt đầu tư, sao không công khai minh bạch mà lại phải lén lút như vậy? Mục đích là gì?

Là muốn tự lập hay muốn cạnh tranh với Văn Nghiên? Nhưng nghĩ kỹ thì chắc không phải vì lý do xấu.

Thời gian qua tiếp xúc với Văn Việt, dù không nhiều nhưng cô cảm thấy anh ấy không phải là người vô tình với Văn Nghiên đến mức đó. Để tránh tranh giành công ty với em trai mà sẵn sàng ngồi xe lăn suốt bao năm, người như vậy sao có thể có tâm tư hiểm độc? Hơn nữa Văn Việt là người đường hoàng thẳng thắn, không phải kiểu lén lút làm chuyện mờ ám sau lưng.

Chuyện này chắc chắn còn ẩn tình.

Tối hôm đó, sau bữa cơm tối thịnh soạn, nhờ dì Trần và Văn phu nhân không ngừng gắp đồ ăn cho cô, Tống Vãn Huỳnh no căng bụng phải ra vườn sau đi bộ tiêu thực hai tiếng. Dù vậy khi về phòng cô vẫn trằn trọc mãi không ngủ được.

Không còn cách nào khác, cô ôm cái bụng tròn căng xuống lầu tiếp tục tản bộ tiêu cơm.

Đã gần mười giờ tối, ông cụ Văn đã ngủ lại nhà bạn cũ, Văn Việt cũng gọi điện báo tối nay không về. Trong lòng còn lấn cấn chuyện Trung Việt, Tống Vãn Huỳnh ngồi trên xích đu ở sân trước đung đưa lơ đãng.

Dường như có xe chạy tới và dừng trước cổng sắt biệt thự.

Tống Vãn Huỳnh nghe tiếng, quay đầu nhìn ra.

Cổng cảm ứng tự động mở ra, một chiếc Maybach chạy vào và dừng trước cửa biệt thự.

Một người đàn ông cao lớn bước xuống từ ghế phụ.

Đèn cổng chỉ bật hai ngọn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt. Khoảng cách hơi xa nên Tống Vãn Huỳnh không nhìn rõ mặt người đàn ông ấy, chỉ thấy anh ta đầu húi cua, thân hình cường tráng và có vẻ cảnh giác cao. Khi mở cửa sau còn cẩn thận đảo mắt quan sát xung quanh.

Tống Vãn Huỳnh nhanh nhẹn núp vào sau bụi cây.

Văn Việt từ ghế sau bước xuống.

Anh vừa bước xuống vừa nói:

“Đi báo với Lâm Cảnh Phong, tôi chọn cậu ta là vì biết thức thời. Còn dám nhiều lời về thân phận của tôi thì công ty của cậu ta cũng không cần tồn tại nữa.”

“...” Trong lòng Tống Vãn Huỳnh giật thót.

Quả nhiên, Trung Việt — công ty đang nổi như cồn gần đây — người đầu tư đứng sau chính là Văn Việt.

“Dạo này Trung Việt nổi quá, có nhiều người đang chú ý. Dặn cậu ta hành xử kín đáo một chút…” Chưa dứt lời, ánh mắt Văn Việt chợt sắc bén nhìn về phía xích đu trong vườn — nơi dây xích còn đang nhẹ lay động, anh lạnh giọng nói: “Ai ở đó, ra đây!”

“...” Tống Vãn Huỳnh cúi đầu thấp hơn, nhắm mắt lẩm nhẩm trong lòng: “Không thấy tôi, không thấy tôi…”

Không thấy ai ra, Văn Việt hơi trầm mắt, nói với người đàn ông bên cạnh: “Đi xem ai đang trốn ở đó.”

“Vâng.”

Tống Vãn Huỳnh nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần. Nhìn quanh một lượt, không thấy có con mèo hoang nào có thể xuất hiện cứu nguy như trong truyện, đành phải tự mình… bóp giọng “meo meo” mấy tiếng.

Bình Luận (0)
Comment