Tất cả mọi người đều không hiểu lý do vì sao Văn Nghiên rời khỏi Văn thị, cho đến khi không lâu sau đó, email về việc Văn Việt nhận chức tại Văn thị được gửi tới toàn bộ nhân viên, cả công ty lập tức náo loạn.
“Văn Việt á? Trời ơi! Thật không vậy? Mọi người xem email chưa?”
Một nhân viên nghe thấy tin liền vội vàng mở hộp thư, “Từ hôm nay Văn Việt sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc… Trời đất, giờ thì tôi hiểu vì sao mấy hôm trước Tiểu Văn tổng lại từ chức rồi, thì ra là Đại Văn tổng trở lại!”
“Gì mà Đại Văn tổng, Tiểu Văn tổng?”
“Anh em một lớn một nhỏ, chẳng phải gọi vậy để phân biệt sao?”
“Nhưng tôi nhớ là trước đây vì chấn thương ở chân không thể đảm nhận chức tổng giám đốc nên Đại Văn tổng mới…”
“Ai mà biết được,” một nhân viên cảm thán, “Tổng giám đốc tiền nhiệm vừa về, tổng giám đốc hiện tại liền từ chức nhường vị trí, mọi người nói xem chẳng phải quá phũ phàng sao?”
“Đúng thế,” giọng người nói khẽ hơn, “Việc này làm cũng không được đẹp cho lắm.”
“Nhưng tôi nghe nói hai anh em họ quan hệ khá tốt mà?”
“Trong nhà quyền quý thì đấu đá ngấm ngầm là chuyện bình thường, tình anh em sao sánh được với lợi ích của một đế chế khổng lồ.”
“Đừng nói vậy chứ, rốt cuộc thế nào mình cũng không rõ.”
“Chuyện rõ rành rành thế còn gì nữa? Đấu đá trong nhà họ Văn giờ đã công khai cả rồi.”
Bất kể nhân viên trong công ty bàn tán ra sao, Văn Nghiên cuối cùng vẫn rời khỏi Văn thị, ngày Văn Việt trở lại công ty, dáng vẻ đi đứng bình thường của anh khiến không ít nhân viên kinh ngạc đến rơi cằm.
Trong phòng trợ lý, một trợ lý nhỏ thở hồng hộc đẩy cửa bước vào:
“Tin sốc! Đại Văn tổng tới rồi!”
“Không phải đã báo trước hôm nay anh ấy đến nhận chức sao? Làm gì mà giật mình thế?”
“Không phải cái đó!” Trợ lý nhỏ th* d*c, gấp gáp nói: “Tôi thấy Đại Văn tổng... anh ấy đi lại bình thường rồi!”
“Cái gì? Cậu không nhìn nhầm chứ? Đại Văn tổng đứng dậy được rồi à?”
“Tôi không nhìn nhầm đâu, hiện giờ đang ở bộ phận tài chính, chắc lát nữa sẽ qua đây.”
Có một trợ lý xen vào hỏi: “Không phải trước đây nói là không chữa khỏi được sao?”
“Suỵt! Nhỏ tiếng chút! Trợ lý Phương, anh biết chuyện này không?”
Trợ lý Phương từng là tổng trợ lý của Văn Nghiên, giờ Văn Nghiên rời đi nên thân phận của anh ấy cũng khá lúng túng. Sau khi dọn dẹp vật dụng cá nhân trên bàn, anh gật đầu: “Tôi biết.”
“Bảo sao quay lại làm việc, thì ra là chân đã khỏi.”
“Bảo sao Tiểu Văn tổng từ chức, thì ra là Đại Văn tổng đã khỏi chân. Nhưng mà… như thế chẳng phải quá rõ ràng là ‘qua cầu rút ván’ sao?”
Lời vừa dứt, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Có người khẽ ho hai tiếng nhắc nhở, người vừa nói hình như đã hiểu ra điều gì, mặt tái nhợt nhìn về phía cửa văn phòng trợ lý.
Chỉ thấy Văn Việt mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đó. Khác với sự lạnh nhạt khó gần của Văn Nghiên, Văn Việt từ nhỏ đã ở bên Văn Cảnh Tiên và cụ Văn, khí thế trầm ổn của anh học được mười phần, chỉ một ánh mắt đã khiến người ta không dám ngẩng đầu.
“Tổng giám đốc Văn.” Mọi người đồng loạt chào.
Văn Việt lạnh lùng liếc qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Trợ lý Phương, “Trợ lý Phương, tới văn phòng tôi một chuyến.”
“Còn nữa, tôi không muốn nghe thấy những lời bàn tán không cần thiết nữa. Nếu các người muốn tám chuyện thì để sau giờ làm hãy nói.”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Thấy Văn Việt đi rồi mọi người mới dám thở phào. Lúc nãy nói chuyện rất sảng khoái, giờ bị chính người trong cuộc bắt gặp thì thấy cũng hơi sượng, dù sao sau này còn phải làm việc dưới quyền Văn Việt, chẳng ai muốn tự gây thù chuốc oán với sếp.
Trợ lý Phương thản nhiên bước vào văn phòng Văn Việt, nửa tiếng sau đi ra thẳng tiến đến bàn làm việc của mình gom hết đồ đạc vào một chiếc thùng giấy, nhìn các đồng nghiệp đã làm việc với mình suốt ba năm qua, anh trầm giọng nói: “Mọi người, từ hôm nay tôi sẽ không còn giữ chức tổng trợ lý giám đốc nữa, cảm ơn mọi người đã phối hợp trong công việc suốt ba năm qua. Có duyên sẽ gặp lại.”
“Gì cơ? Trợ lý Phương, anh nghỉ việc rồi à? Sao thế?”
“Có phải là do Đại Văn tổng...?”
“Đây là quyết định cá nhân của tôi. Mọi người cứ tiếp tục cố gắng, trợ lý mới sẽ đến chào hỏi sau. Chúc mọi người công việc thuận lợi, tạm biệt.”
Nói xong, Trợ lý Phương ôm thùng rời khỏi công ty, để lại một đám trợ lý trong văn phòng nhìn nhau không nói nên lời.
Chuyện "động đất" xảy ra ở Văn thị, Văn Nghiên hoàn toàn không hay biết.
Trong suốt một năm qua mỗi ngày ngủ chưa được sáu tiếng, sau khi rời khỏi Văn thị, thời gian và chất lượng giấc ngủ của Văn Nghiên cải thiện rõ rệt, nhịp sống chậm lại, anh bắt đầu thực hiện những lời hứa trước đây của mình.
“Anh làm gì vậy?” Sáng sớm chuẩn bị đi làm, Tống Vãn Huỳnh nhìn thấy Văn Nghiên đi theo phía sau, thắc mắc hỏi.
Văn Nghiên mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe, “Đưa em đi làm.”
Tống Vãn Huỳnh nghe vậy ngẩn người, “Anh thực sự đưa em đi làm?”
Văn Nghiên chỉ dùng ánh mắt trả lời cô.
Tống Vãn Huỳnh vỗ ngực cam đoan với anh: “Được, vậy sau này em lo việc bên ngoài, anh lo việc trong nhà, em đi làm ở Trung Tuấn, anh mỗi ngày đưa đón em đi làm, ở nhà nấu cơm giặt giũ dọn dẹp, sau này em kiếm được đồng nào đều có một nửa của anh, tuyệt đối không để anh bị đói!”