Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 173

Từ khi đi làm Văn Nghiên không thường tự lái xe, anh bận rộn với công việc nên mấy chuyện lặt vặt như lái xe đương nhiên giao cho tài xế.

Nhưng anh lái xe rất vững, trên đường đưa Tống Vãn Huỳnh đi làm không hề phanh gấp lần nào, an toàn ổn định đưa cô đến trước tòa nhà công ty Trung Tuấn.

Tống Vãn Huỳnh vẫy tay chào anh: “Vậy em đi làm đây nhé.”

Văn Nghiên gật đầu: “Tan làm thì gọi cho anh, tối anh đến đón em.”

“Dạ, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Tống Vãn Huỳnh bước vào công ty với những bước chân nhẹ nhàng vui vẻ.

Sau kỳ nghỉ lễ, lịch làm bù khiến phải làm việc liền bảy ngày, đến ngày thứ năm, không khí cả công ty như phủ đầy mây xám, ngay cả Tống Chính Huy cũng cau mày nhíu trán, chỉ có mỗi Tống Vãn Huỳnh là vui vẻ.

“Ba ơi, buổi sáng tốt lành!”

Tống Chính Huy cau mày đánh giá cô: “Dạo này con trông có vẻ rất vui vẻ, mấy hôm trước Văn Nghiên vừa mới từ chức, con chẳng lo lắng gì sao?”

“Lo lắng? Có gì phải lo chứ? Bây giờ anh ấy sống rất tốt, trước đây mỗi ngày chỉ ngủ có mấy tiếng, bận đến mức chẳng kịp ăn cơm. Giờ thì ngày nào cũng ngủ đủ tám tiếng, ăn đúng bữa, người khỏe mạnh hẳn ra. Ba không cần lo đâu, anh ấy ổn mà.”

Thấy dáng vẻ của Tống Vãn Huỳnh, Tống Chính Huy khẽ thở dài: “Văn Nghiên có dự định gì không?”

“Anh ấy nói rồi, sau này con lo việc bên ngoài, anh ấy lo việc trong nhà. Con đi làm ở Trung Tuấn, anh ấy mỗi ngày đưa đón con đi làm, ở nhà nấu cơm giặt giũ dọn dẹp.”

Tống Chính Huy khó tin nhìn cô rồi bật cười lắc đầu: “Không thể nào.”

“Sao lại không thể, sáng nay anh ấy còn đưa con đi làm đó.”

“Văn Nghiên là người có năng lực như vậy, lại ở nhà nấu cơm giặt giũ cho con?”

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Ba cũng biết anh ấy có năng lực, vậy thì đừng lo cho anh ấy nữa. Anh ấy biết mình nên đi con đường nào.”

“Được rồi, chuyện của hai đứa ba không can thiệp nữa.”

“Đừng mà, sao ba lại không can thiệp được, sau này có chuyện gì tụi con còn phải nhờ ba giúp đỡ đó.”

Tống Chính Huy mỉm cười đồng ý rồi đưa cho cô mấy tập hồ sơ: “Mấy dự án này con xem đi, chọn một cái tự mình làm.”

“Dự án?” Tống Vãn Huỳnh lật mấy tập hồ sơ xem qua rồi ôm hết vào lòng: “Vậy con về văn phòng từ từ xem nhé.”

“Đi đi.”

Các dự án mà Tống Chính Huy đưa không quá lớn cũng không nhỏ, đây là lần đầu tiên Tống Vãn Huỳnh nghiêm túc tiếp xúc với một dự án thật sự của Trung Tuấn. Vụ thâu tóm tập đoàn Lâm thị dù do cô đề xuất, báo cáo cũng là cô viết, thậm chí còn mang danh là người phụ trách nhưng trên thực tế chỉ là hữu danh vô thực, một vụ thu mua lớn như thế đâu phải chuyện cô có thể điều hành nổi.

Đang phân vân lựa chọn, cô bỗng thấy một dự án khá thú vị, chuẩn bị xem kỹ hơn thì điện thoại rung lên.

Là Văn phu nhân nhắn tin: Ông cụ Văn đã xuất viện rồi.

Thời gian qua, ông cụ Văn vẫn đang điều trị trong bệnh viện, Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên thỉnh thoảng cũng đến thăm nhưng bác sĩ nói với tình trạng hiện tại của ông cụ thì cần phải tĩnh dưỡng.

Vì thế tần suất đến thăm từ mỗi ngày một lần thành hai ngày, rồi ba ngày một lần, chỉ đến hỏi thăm vài câu rồi đi.

Bây giờ ông cụ đã xuất viện, đúng là nên về nhà một chuyến.

Tống Vãn Huỳnh gửi tin báo cho Văn Nghiên, anh nhanh chóng trả lời:
“Ừ, anh biết rồi. Tối anh đến đón em.”

Nhìn tin nhắn anh gửi, Tống Vãn Huỳnh bỗng thấy hơi lo lắng. Tối nay về nhà không biết có xảy ra chuyện gì không, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngượng ngùng.

Tan làm, Văn Nghiên đến đón cô đúng giờ. Thấy cô ôm một tập tài liệu, anh hỏi:
“Công việc à?”

“Ừ, hôm nay ba giao cho em một dự án, lần đầu tiên làm nên hơi hồi hộp, muốn về nhà xem kỹ lại tài liệu.”

Văn Nghiên gật đầu, không nói gì thêm.

Xe từ từ rời khỏi tòa nhà Trung Tuấn, trên đường Tống Vãn Huỳnh nhận được cuộc gọi từ Văn phu nhân hỏi họ đang ở đâu.

“Chúng con đang trên đường, Văn Nghiên lái xe, vâng, tụi con sẽ chú ý an toàn, dạ, lát nữa gặp.”

Cúp máy, Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Văn Nghiên: “Mẹ gọi điện mà dè dặt lắm, như thể sợ tụi mình không về vậy.”

“Sao lại không về được.” Giọng Văn Nghiên bình thản: “Ông nội xuất viện, chuyện lớn như vậy đương nhiên phải về thăm.”

Nhưng nghĩ đến mọi chuyện xảy ra gần đây, Tống Vãn Huỳnh không dám tưởng tượng cảnh tượng khi về đến nhà sẽ thế nào, chỉ nghĩ thôi đã thấy lúng túng.

Có lẽ nhận ra sự khó xử của cô, Văn Nghiên hỏi: “Sao vậy?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu.

“Ông nội đối xử với em thế nào?”

“Rất tốt.”

Đó là sự thật.

Dù Tống Vãn Huỳnh từng giả mang thai bị vạch trần hay những lần sau đó ông hỏi han chăm sóc, ông cụ Văn đều đối xử với cô rất bao dung và yêu thương.

Thật ra trong chuyện của Văn Nghiên, cô rất mâu thuẫn trong lòng — vừa thấy ông nội làm vậy là sai, lại vừa vì bản thân giữ khoảng cách với ông mà thấy mình bất hiếu.

“Anh cũng thấy rõ điều đó, nên em không cần cảm thấy bị kẹt ở giữa. Anh là anh, em là em. Ông nội có thể thiên vị anh nhưng đối với em thì luôn quan tâm. Em không nên khiến ông buồn.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn anh chằm chằm.

“Nhìn anh làm gì?”

“Văn Nghiên, em thật sự rất tò mò, sao anh có thể bình thản như vậy?”

“Bình thản gì cơ?”

“Bình thường con người gặp chuyện bất công sẽ tức giận, sẽ oán trách, nhưng anh thì không có mấy cảm xúc tiêu cực đó, còn bảo em đừng làm ông tổn thương.”

Văn Nghiên trầm mặc.

“Anh chẳng giống với người em từng quen biết.”

“Anh sinh ra đã được hưởng điều kiện vật chất tốt, cuộc sống đầy đủ, gia đình cũng không đến mức tồi tệ, vì thế nửa đầu cuộc đời của anh rất thuận lợi. Tất cả những điều đó đều do một tay ông nội tạo dựng nên. Văn thị là của ông, ông muốn giao cho ai anh không có quyền can thiệp. Những thứ anh muốn, anh đã tranh giành, đã nỗ lực. Không đạt được thì không miễn cưỡng. Về công bằng… trên đời này vốn không có công bằng tuyệt đối.”

“Em biết gần đây mình cũng khiến ông buồn lòng nhưng nếu đã làm sai việc, nói sai lời thì nhất định phải nhận ra lỗi lầm của mình mới được.”

Nghe vậy, Văn Nghiên hơi nhướng mày, có phần bất ngờ với lời cô nói nhưng không nói gì thêm.

Rất nhanh, họ đã về đến nhà.

Nghe thấy tiếng xe dừng lại, Văn phu nhân liền từ biệt thự bước ra.

“Vãn Huỳnh, Văn Nghiên về rồi à? Mau vào đi, mọi người đang đợi hai con đó.” Văn phu nhân thân thiết nắm tay Tống Vãn Huỳnh: “Sao mới mấy hôm không gặp mà thấy con gầy đi rồi này.”

“Con gầy thật à? Dạo này con vẫn ăn đúng bữa mà.”

Văn phu nhân nhìn cô rồi lại nhìn Văn Nghiên: “Mẹ thấy con gầy đi thật đấy, không giống hồi còn ở nhà. Hai đứa phải về nhà thường xuyên hơn để dì Trần nấu mấy món ngon cho bồi bổ nhé.”

Bình Luận (0)
Comment