Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 174

“Được rồi, đợi khi công việc của con bớt bận, con sẽ về nhà thăm mẹ nhiều hơn. Chị Minh Vi về chưa ạ? Con có chuyện muốn tìm chị ấy.”

“Con bé vừa mới đi hôm qua, đoàn phim đang bận rộn lắm.”

Mọi người cùng bước vào trong nhà.

Trong phòng khách, Văn Việt đang ngồi trò chuyện với ông nội trên ghế sofa.

“Ông ơi, sức khỏe ông khá hơn chưa ạ?” Vừa nhìn thấy ông, Tống Vãn Huỳnh lập tức ngồi xuống bên cạnh, quan sát ông từ trên xuống dưới, “Sắc mặt ông trông tốt hơn nhiều so với lúc còn ở bệnh viện.”

Ông Văn chỉ cười nhạt, không giống như trước đây nữa, ông khẽ thở dài một tiếng: “Nằm ở bệnh viện bao nhiêu ngày như vậy, sớm đã khỏe lại rồi.”

“Vậy thì con và Văn Nghiên yên tâm rồi.”

Lúc này, ông Văn mới chuyển ánh mắt sang Văn Nghiên.

Chuyện Văn Nghiên rời khỏi công ty, ông cũng chỉ mới biết sau khi xuất viện. Văn Việt quay lại làm việc trong công ty, lý ra là một gánh nặng trong lòng được trút bỏ nhưng ông lại không thấy vui. Ông nhận ra bản thân đã thiên vị trong chuyện này khiến Văn Nghiên chịu uất ức.

“Con về rồi.”

Văn Nghiên gật đầu.

“Hôm nay dì Trần làm vài món các con thích ăn, lát nữa ăn nhiều một chút.”

“Vâng ạ.”

Trên bàn ăn, mọi người dùng bữa một cách trật tự. Bầu không khí tuy không đến mức gượng gạo nhưng cũng chẳng thể gọi là ấm áp.

“Văn Nghiên.” Văn Việt đột nhiên đặt đũa xuống, nhìn Văn Nghiên bất ngờ nói: “Hai hôm nay anh đã xem lại mấy dự án em từng phụ trách mấy năm qua, nhận định của em về thị trường và xu hướng phát triển kinh tế khá chính xác, làm tốt lắm.”

Âm thanh nhai thức ăn trên bàn bỗng chốc im bặt.

Ngay cả Tống Vãn Huỳnh cũng ngẩn người.

Rõ ràng là chuyện trong lòng ai cũng ngầm hiểu, vậy mà Văn Việt lại cố tình nói thẳng ra ngay trên bàn ăn, thật không chừa cho ông cụ Văn chút mặt mũi nào.

Văn phu nhân liếc nhìn Văn Việt, lại liếc sang Văn Nghiên – người vẫn bình thản gắp thức ăn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ông cụ Văn, trách móc trừng mắt với Văn Việt: “Đang ăn cơm thì cứ ăn đi, nói chuyện công việc làm gì.”

“Mẹ, con mới quay lại công ty, những chuyện công việc vẫn phải trao đổi với Văn Nghiên, dù sao các dự án đó cũng do em ấy phụ trách, em ấy là người rõ nhất.”

“Chuyện công việc để ăn xong rồi nói riêng với nó.”

“Vâng.” Văn Việt gật đầu, không tiếp tục đề tài đó nữa mà đổi sang hỏi: “Văn Nghiên, em có dự định gì tiếp theo không?”

Văn Nghiên bình tĩnh nhìn lại Văn Việt, đáp: “Tạm thời chưa có dự định gì.”

“Anh đã xem lịch tăng ca của em, mấy năm nay vất vả rồi. Nhân lúc này nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Sắc mặt ông cụ Văn chợt sa sầm, ông đặt đũa xuống: “Ông ăn xong rồi.”

Nói xong, ông đứng dậy đi lên lầu.

Bàn ăn lặng ngắt như tờ. Văn phu nhân thở dài, cũng đặt đũa xuống: “Ông các con mới ra viện, mấy đứa không sợ lại làm ông tức đến sinh bệnh à?”

Văn Việt chỉ mỉm cười, không đáp.

“Văn Việt, Văn Nghiên, lên đây!”

Tiếng ông cụ Văn gầm lên từ đầu cầu thang tầng hai.

Hai anh em lập tức đặt bát đũa xuống, rời khỏi phòng ăn.

Tống Vãn Huỳnh ăn vài miếng cũng không còn khẩu vị. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Văn phu nhân, cô nói: “Mẹ, con thấy mẹ ăn không được bao nhiêu, ăn thêm chút nữa đi.”

Văn phu nhân lắc đầu, “Không muốn ăn.” Nói xong liền đứng dậy ra phòng khách.

Tống Vãn Huỳnh cũng theo sau ngồi cạnh bà.

Văn phu nhân nhìn lên tầng rồi nắm lấy tay cô, hạ giọng hỏi: “Vãn Huỳnh, thời gian gần đây sau khi Văn Nghiên rời khỏi công ty có xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện gì ạ?” Tống Vãn Huỳnh nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu, “Không có ạ.”

“Vậy con có biết lý do vì sao Văn Nghiên rời khỏi công ty không?”

“Cái này…” Gương mặt Tống Vãn Huỳnh hiện lên sự khó xử.

“Mẹ nghe vài lời đồn, nói rằng Văn Việt sau khi hồi phục đã đuổi em trai ruột ra khỏi công ty. Mẹ không tin. Con có thể nói thật với mẹ được không?”

Tống Vãn Huỳnh thở dài một tiếng, “Mẹ à, thật ra dạo gần đây con và Văn Nghiên nói chuyện với nhau rất nhiều, có vài chuyện con cũng không biết có nên kể với mẹ không.”

“Con cứ nói đi.”

“Nhưng những chuyện này…” Cô lưỡng lự, “Con nghĩ tốt hơn là con không nên nói.”

“Vãn Huỳnh!” Văn phu nhân siết chặt tay cô, ánh mắt tha thiết, “Chuyện liên quan đến Văn Nghiên, nó là chồng con, là con trai mẹ, có chuyện gì mà không thể nói với mẹ? Những ngày qua mẹ rất hối hận vì trước kia không quan tâm nó nhiều hơn, giờ mẹ chỉ muốn bù đắp cho nó.”

“Vậy con nói nhé?”

Phu nhân gật đầu.

Tống Vãn Huỳnh im lặng giây lát, rồi hỏi: “Mẹ nghĩ sao về vụ tai nạn xe của anh cả ba năm trước?”

Vừa nhắc tới tai nạn, vẻ mặt Văn phu nhân liền trùng xuống, không đáp.

“Con không nên nhắc tới chuyện đó, mẹ cứ coi như con chưa nói gì đi.”

Tống Vãn Huỳnh định đứng dậy thì bị bà kéo lại, ánh mắt kiên định, “Không, không sao cả. Đã ba năm rồi, mẹ cũng nên buông bỏ.”

“Con nghe Văn Nghiên nói, ba năm trước, ba và anh cả định về nước nhưng vì Văn Nghiên mà hoãn lại một ngày. Cũng chính vì hoãn một ngày đó mới xảy ra tai nạn.”

Văn phu nhân chau mày, “Chuyện đó mẹ biết, nhưng sao?”

“Văn Nghiên cảm thấy, nếu không phải vì anh ấy thì ba và anh cả đã không…” Chưa nói hết, Tống Vãn Huỳnh đã thấy tay bị siết chặt đau điếng.

“Cái gì?” Văn phu nhân giật mình, “Văn Nghiên nghĩ tai nạn của ba nó và anh cả là do lỗi của nó? Sao nó lại nghĩ vậy!”

“Nhưng ông nội thì lại có thể đấy.”

Phu nhân ngẩn ra, “Có thể cái gì?”

Tống Vãn Huỳnh chợt nhận ra mình lỡ lời, vội đưa tay che miệng, lắc đầu.

“Vãn Huỳnh, con nói thật với mẹ đi.”

Tống Vãn Huỳnh khó xử: “Con chỉ là vô tình nghe thấy… hình như ông nội vẫn luôn đổ lỗi cho Văn Nghiên về chuyện tai nạn năm đó, nên những năm qua mới hay có thành kiến với anh ấy.”

Nghe vậy, Văn phu nhân không thể ngồi yên nữa, bà đứng bật dậy: “Sao ba lại có thể nghĩ như vậy được!”

“Thật ra con cũng thấy ông làm vậy là không đúng, nhưng Văn Nghiên… mẹ cũng biết tính anh ấy rồi, chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói. Mẹ ở nhà có cơ hội thì khuyên ông một chút nhé. Con là bậc dưới, có những chuyện không tiện nói thẳng, nhưng chuyện này thực sự rất không công bằng với Văn Nghiên.”

Văn phu nhân hoang mang ngồi xuống, bao nhiêu chuyện xảy ra trong mấy năm nay bỗng chốc như có được lời giải đáp.

Thì ra là vậy.

Rõ ràng khi còn nhỏ ba rất yêu thương Văn Nghiên, tại sao suốt ba năm qua lại lạnh nhạt, thậm chí cố ý xa lánh và chèn ép? Hóa ra tất cả chỉ vì ông đã đổ lỗi tai nạn của Cảnh Tiên và Văn Việt lên đầu Văn Nghiên.

“Sao ba lại có thể… nghĩ như vậy được chứ!”

Tống Vãn Huỳnh an ủi Văn phu nhân, “Chắc ông chỉ nhất thời hồ đồ thôi mẹ à, đợi đến khi ông nghĩ thông suốt, nhất định sẽ nhận ra bản thân đã sai lầm đến mức nào.”

Bình Luận (0)
Comment