Nửa đời trước của ông cụ Văn không phải là một người hồ đồ, nếu không cũng chẳng thể gây dựng được cơ nghiệp lớn như nhà họ Văn. Chỉ là trung niên mất vợ, tuổi già lại mất con, sau những cú sốc liên tiếp, tâm lý ông âm thầm thay đổi.
Có lẽ vì đã chứng kiến quá nhiều mưu mô tranh đoạt trên đường đời, câu ông cụ Văn hay nói nhất trong nhà là: “Gia hòa vạn sự hưng.” Ông chủ trương không nên vì chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí trong nhà.
Khi giữa Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi xảy ra mâu thuẫn, ông cụ Văn thường đứng về phía Tống Vãn Huỳnh, luôn cho rằng cô còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, hy vọng Minh Vi nhường nhịn cô nhiều hơn.
Còn giữa hai anh em Văn Việt và Văn Nghiên, ông cụ lại thiên vị Văn Việt – người được ông đích thân bồi dưỡng để kế nghiệp. Khi lớp vỏ hòa thuận bên ngoài bị lật tung, người từng đóng vai kẻ chịu thiệt không còn cam lòng nhẫn nhịn nữa thì gia đình này cũng không thể giữ được sự yên bình.
Trong thư phòng, ông cụ Văn giận dữ nhìn Văn Việt trước mặt:
“Chân mới lành, cánh đã cứng rồi à? Có ý kiến với ông? Được, hôm nay ông ngồi đây, con có ý kiến gì cứ nói ra hết đi!”
Văn Việt mỉm cười:
“Cháu có thể có ý kiến gì với ông chứ.”
“Được, chính miệng con nói không có ý kiến. Sau này còn dám nói chuyện kiểu như lúc nãy ở bàn ăn, ông sẽ đánh gãy chân con!”
Nói xong, ông cụ quay sang nhìn Văn Nghiên, trầm giọng:
“Ông biết chuyện lần này là ủy khuất cho cháu.”
Văn Nghiên im lặng.
“Ba năm trước khi xảy ra tai nạn với Văn Việt, người duy nhất trong nhà có thể trông cậy được là cháu – lúc ấy còn đang du học ở nước ngoài. Có thể quyết định năm đó quá vội vàng nhưng đó là bất đắc dĩ. Nay chân Văn Việt đã hồi phục, để cháu từ chức là ông suy nghĩ không chu đáo, không để tâm đến cảm nhận của cháu. Ông xin lỗi. Ba năm nay những gì cháu làm cho công ty, ông đều ghi nhớ. Ông rất cảm ơn cháu vì đã cống hiến. Cháu và Văn Việt là anh em ruột, nhà họ Văn có phần của nó thì cũng sẽ có phần của cháu.”
Nghe xong những lời này, Văn Nghiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ông cụ, giọng không chút dao động:
“Ông ơi, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi.”
Ông cụ siết chặt gậy trong tay, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Văn Nghiên, nhất thời không nói nên lời.
Ông hiểu rằng chỉ khi không để tâm, con người mới không tính toán được – mất.
Ánh mắt ông chậm rãi nhìn về tấm ảnh gia đình năm người đặt trên bàn – tấm ảnh chụp khi Văn Nghiên còn nhỏ.
Khi đó Văn Nghiên mới ba tuổi, đang được ông bế trong lòng, ngây thơ cười rạng rỡ trước ống kính, tay còn nắm tóc ông.
Không khí gia đình ấm áp như vậy, rốt cuộc là từ khi nào đã bắt đầu thay đổi, trở nên xa cách đến thế?
Ông cụ Văn hiểu rõ trong lòng, sau hôm nay, e rằng cả nhà sẽ khó lòng gắn bó như trước.
“Sau này cháu cần giúp gì cứ nói, cháu là người nhà họ Văn, nhà họ Văn mãi mãi là hậu thuẫn cho cháu.”
“Vâng, cháu cảm ơn ông.”
Nhìn vẻ thờ ơ của Văn Nghiên, ông cụ Văn khẽ thở dài không thành tiếng. Ông nhìn Văn Nghiên định nói gì đó nhưng nửa ngày cũng không thể thốt nên lời. Trong không khí nặng nề trong thư phòng, một tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.
Ông cụ chưa kịp lên tiếng cửa đã mở.
Văn phu nhân đứng ở cửa thư phòng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, ánh mắt không thể đoán được tâm trạng. Bà hít sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi bước thẳng đến trước mặt ông cụ:
“Bố, con có chuyện muốn nói với bố.”
Văn Việt hiểu ý, nói:
“Vậy con và Văn Nghiên ra ngoài trước…”
“Hai đứa ở lại đây!”
Lời của Văn phu nhân khiến hai người đang định rời đi đứng khựng lại tại chỗ.
Văn phu nhân đối diện với đôi mắt già nua của ông cụ, lấy hết can đảm chất vấn bằng giọng cao:
“Bố, con muốn hỏi, trong lòng bố có phải bố cho rằng con trai con đã hại chết con trai của bố không?”
Ông cụ sững người, theo bản năng liếc nhìn Văn Nghiên.
Văn Nghiên cúi mắt không biểu hiện gì.
Sự im lặng chính là sự mặc nhận.
“Bố, cái chết của Cảnh Tiên khiến con đau không kém gì bố. Nhưng đồng thời Văn Nghiên cũng là con trai con. Sao bố có thể đem chuyện này đổ lên đầu nó!”
Văn phu nhân cười khổ:
“Đúng, năm đó quả thật Cảnh Tiên vì Văn Nghiên mà hoãn về nước một ngày. Nhưng con không cho rằng một người cha bận rộn vì công việc, tranh thủ thời gian đến gặp con trai mình là sai. Con biết bố mất đi đứa con duy nhất rất đau lòng. Nhưng nếu nhất định phải có người để oán hận, sao bố không oán con đi? Nếu không phải con kiên quyết muốn Cảnh Tiên đi cùng Văn Việt ra nước ngoài thì lúc về sao anh ấy lại gặp tai nạn! Bố nên trách con, sao lại trách con trai con!”
Nghe lời trách móc của Văn phu nhân, ông cụ Văn lặng lẽ nhắm mắt lại.
“Bố, bố nói gì đi chứ!”
Nước mắt Văn phu nhân không kìm được tuôn rơi. Khi bà biết người mà bấy lâu nay mình kính trọng lại oán hận Văn Nghiên vì chuyện đó, bà không thể tin được. Sự day dứt và đau lòng như muốn bóp nát trái tim bà.
“Bố, con biết có những nỗi đau không rơi vào người mình thì mãi mãi sẽ không biết đau đến thế nào. Nhưng nếu bố oán hận con trai con như vậy, thì cái chết của mẹ sao bố không oán hận Cảnh Tiên đi?”
Ông cụ Văn bỗng ngẩng đầu:
“Con nói gì?”
Văn phu nhân không chút sợ hãi, lặp lại lời mình:
“Con nói, cái chết của mẹ, tại sao bố không oán hận Cảnh Tiên? Dù sao cũng là vì Cảnh Tiên được sinh ra mới khiến mẹ…”
“Im miệng!”
Văn phu nhân bật cười:
“Bố cũng thấy lời con nói vô lý đúng không? Nếu thấy vô lý thì sao lại đi trách móc Văn Nghiên của con chứ?”
Ông cụ Văn ngồi phịch xuống ghế sofa, tay cầm gậy khẽ run lên.
“Mẹ, mẹ đừng kích động mà.”