Văn phu nhân nhìn Văn Nghiên, nắm chặt tay anh:
"Văn Nghiên, xin lỗi con, những năm qua mẹ có lỗi với con, là mẹ đã bỏ bê con. Con có thể... con có thể tha thứ cho mẹ được không?"
"Con không cảm thấy mẹ đã làm sai điều gì cả. 'Gia hòa vạn sự hưng' – đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí giữa người trong nhà."
"Văn Nghiên..."
Ngoài thư phòng, Tống Vãn Huỳnh dựa vào tường lặng lẽ lắng nghe âm thanh truyền ra.
Có những lời, thà nói thẳng ra còn hơn giấu trong lòng.
Cô từng bất mãn với cách ông cụ Văn đối xử với Văn Nghiên nhưng lại cũng thấy áy náy vì trước giờ ông vẫn luôn đối tốt với cô. Cô không muốn ông cứ tiếp tục sai lầm nữa, ít nhất là trong chuyện của Văn Nghiên, cô mong ông có thể nhìn nhận sự thiên vị của mình.
Hôm đó, bầu không khí trong nhà họ Văn nặng nề đến cực điểm, người hầu trong nhà không ai dám nói lớn.
Văn Nghiên và Văn Việt ở lại bên cạnh để an ủi Văn phu nhân, giúp bà nguôi ngoai nỗi đau trong lòng. Còn Tống Vãn Huỳnh thì đến chiều tối tìm đến ông cụ Văn trong nhà kính trồng hoa.
"Ông ạ."
Ông cụ Văn đang chăm chú nhìn đóa hoa quỳnh, nghe tiếng động thì quay đầu lại:
"Ồ, là cháu à."
Tống Vãn Huỳnh bước đến bên cạnh ông, ngước nhìn đóa hoa quỳnh trên cao vẫn còn đang chúm chím chưa nở:
"Cháu vẫn còn nhớ cái lần cháu và chị Minh Vi mâu thuẫn trong nhà kính, ông có biết lúc đó cháu đã tính toán gì không?"
"Cháu tính thế nào?"
"Trước đó cháu không thích chị Minh Vi, nên để khiến ông ghét chị ấy, cháu cố tình hái đóa hoa quỳnh đó rồi bảo công nhân gọi chị ấy đến nhà kính, sau đó đổ tội là chị ấy hái nó." Nói tới đây, Tống Vãn Huỳnh bật cười khẽ:
"Thật ra ông đều hiểu rõ phải không ạ?"
"Chút mánh khóe đó của cháu, ông với Minh Vi sao không nhìn ra được."
"Đúng vậy, chút mánh khóe của cháu không qua nổi mắt ông," Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, "Nhưng sao lúc đó ông không trách cháu? Rõ ràng biết là cháu hái, cũng biết cháu muốn hại chị ấy mà ông vẫn cố tình bỏ qua, vì chị ấy rộng lượng không muốn chấp nhặt nên ông lại ngang nhiên yêu cầu chị ấy bao dung, nhẫn nhịn thêm? Ông đã từng nghĩ chưa, sự dung túng của ông đối với cháu chính là nguyên nhân khiến ngôi nhà này chẳng bao giờ yên ổn?"
Ông cụ Văn im lặng, hồi lâu sau mới nói:
"Ông luôn nghĩ cháu còn nhỏ, tâm tư chưa sâu nên mới suy nghĩ lệch lạc. Minh Vi là chị dâu nên bao dung hơn, sau này dạy bảo cháu nhiều hơn cũng có thể giúp cháu thay đổi. Cháu xem, giờ chẳng phải cháu đã thay đổi rồi sao?"
Tống Vãn Huỳnh cười buồn lên tiếng:
"Vâng, cháu thay đổi rồi. Nhưng ông không thấy như vậy là không công bằng với chị Minh Vi sao?"
"Trên đời này không có chuyện gì hoàn toàn công bằng cả."
"Đối với xã hội thì công bằng khó thật, nhưng với một gia đình nhỏ, điều đó có khó đến thế không? Có lẽ ông chỉ giỏi trong việc chọn bên, so với việc thích cháu thì nỗi tủi thân của chị Minh Vi chẳng đáng là gì; ông coi trọng Văn Việt nên cảm xúc của Văn Nghiên ông có thể bỏ qua. Nhưng nếu ông muốn gia đình hòa thuận thì với vai trò là người lớn trong nhà, ông cần công bằng với tất cả mọi người – dù là chị Minh Vi hay là Văn Nghiên. Nếu không thời gian qua đi, người luôn chịu thiệt sẽ tự hỏi vì sao mình mãi phải lùi bước. Từng chút tích tụ lại, sự thiên vị của ông sớm muộn gì cũng nổ tung."
Ông cụ Văn mệt mỏi nhắm mắt:
"Vậy là ông đã sai rồi?"
"Vâng, ông đã sai. Thiên vị người này, bạc đãi người kia chỉ khiến gia đình này tan vỡ." Tống Vãn Huỳnh trầm giọng nói:
"Ông ạ, cháu xin lỗi. Ông đã rất tốt với cháu nhưng cháu cũng không muốn thấy Văn Nghiên đau lòng. Vậy nên cháu mong ông hãy suy nghĩ thật kỹ."
Tối hôm đó, Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên nghỉ lại ở biệt thự.
Từ phòng tắm bước ra, Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiên – cả ngày nay tâm trạng anh cứ lơ đãng – liền hỏi:
"Mẹ sao rồi?"
"Đã nghỉ rồi," Văn Nghiên lên giường, nhìn vào mắt cô, "Là em nói với mẹ à?"
Tống Vãn Huỳnh gật đầu thành thật:
"Anh sẽ trách em vì đã kể chuyện đó cho mẹ sao?"
"Tại sao em lại kể?"
"Bởi vì trong thư phòng, những lời như vậy không ai trong chúng ta có đủ vị trí để nói ra." Tống Vãn Huỳnh trông rất buồn:
"Em rất kính trọng ông, em hy vọng ông thật sự nhận ra lỗi sai của mình và sửa chữa nó. Em cũng hy vọng anh đối diện với cảm xúc thật của mình, đừng cứ nhịn, đừng ép mình phải chịu đựng. Em không muốn thấy anh u uất đau lòng, càng không muốn thấy anh cứ giả vờ như không có chuyện gì. Văn Nghiên, đừng dồn nén nữa, hãy trút hết những uất ức trong lòng để mọi người thấy, thấy rõ những gì anh đã phải chịu. Nếu vì thế mà anh giận em thì cứ cho là em nhiều chuyện đi, nhưng em không hối hận."
Văn Nghiên nhìn vào đôi mắt buồn bã của Tống Vãn Huỳnh, khẽ hôn lên khóe mắt cô:
"Anh không trách em. Ngược lại còn phải cảm ơn em. Cảm ơn em vì tất cả những gì em đã làm cho anh."