Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 177

Sáng hôm sau khi Tống Vãn Huỳnh tỉnh dậy thì bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng Văn Nghiên từ lâu. Sau khi lề mề đi xuống lầu, cô mới biết là từ sớm ông cụ Văn đã gọi Văn Nghiên vào thư phòng.

Vì hôm qua đã thẳng thắn chất vấn ông cụ Văn, Tống Vãn Huỳnh thật ra vẫn khá lo lắng—sợ rằng mình và Văn phu nhân nói chuyện quá trực tiếp, lỡ như chọc giận ông cụ đến mức bệnh cũ tái phát rồi phải cấp cứu đưa vào viện thì đúng là rắc rối to. May mắn thay, mọi chuyện vẫn yên ổn.

Trên lầu không truyền xuống chút động tĩnh nào, Tống Vãn Huỳnh ăn sáng mà tâm trí cứ lơ đãng.

Dì Trần trong bếp chuẩn bị một chút đồ ăn sáng xếp lên khay định mang lên lầu.

“Dì Trần, cái này là chuẩn bị cho mẹ ạ?”

Dì Trần thở dài, gật đầu: “Đúng vậy, tối qua phu nhân không ăn một miếng nào, sáng nay tôi lên gọi thì thấy mắt sưng đỏ cả lên, chắc lại là cả đêm không ngủ.”

Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ giây lát rồi đứng dậy nhận lấy khay đồ ăn trong tay dì Trần, “Để con mang lên.”

“Cũng được, con khuyên nhủ phu nhân giúp dì nhé.”

“Vâng, dì yên tâm.”

Tống Vãn Huỳnh bưng khay thức ăn đi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Văn phu nhân, nhận được tiếng đồng ý mới đẩy cửa bước vào.

“Mẹ.”

“Là Vãn Huỳnh à.” Văn phu nhân nghiêng người dựa vào đầu giường, thấy là Vãn Huỳnh liền đưa tay lau khóe mắt.

“Những thứ này đều là dì Trần chuẩn bị cho mẹ, tối qua mẹ không ăn gì cả, sáng nay ít nhiều cũng nên ăn một chút ạ.”

Văn phu nhân cầm ly sữa trong khay lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại nhìn cô, hỏi: “Tối qua, Văn Nghiên nó...”

“Mẹ, mẹ yên tâm, Văn Nghiên không sao đâu, thật ra mẹ không cần phải quá lo cho anh ấy.”

“Chung quy là trước đây mẹ đã bỏ bê nó rồi. Khi còn nhỏ, chuyện gì nó cũng thích nói với mẹ, thích chia sẻ với mẹ. Nhưng khi lớn lên...” Văn phu nhân cười khổ, “Mẹ không nhớ nổi lần cuối cùng nói chuyện đàng hoàng với nó là khi nào nữa. Bây giờ nó nghĩ gì, mẹ hoàn toàn không đoán ra.”

Tống Vãn Huỳnh đùa một câu: “Nếu mẹ mà đoán được trong lòng Văn Nghiên đang nghĩ gì thì chẳng khác gì con sâu trong bụng anh ấy rồi.”

Văn phu nhân cũng không nhịn được bật cười.

Tống Vãn Huỳnh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết mẹ đang rất quan tâm đến Văn Nghiên, nhưng mẹ hãy yên tâm, anh ấy không yếu đuối như mẹ nghĩ đâu. Anh ấy không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện trong ký ức của mẹ nữa. Anh ấy đã lớn, có thể tự mình gánh vác mọi chuyện rồi.”

Nghe xong lời Tống Vãn Huỳnh, Văn phu nhân bất chợt nắm chặt lấy tay cô, “Tối qua mẹ cứ nghĩ mãi, lúc đầu ép Văn Nghiên cưới con có phải là mẹ đã sai rồi không. May mà con luôn yêu thương nó, may mà cuối cùng hai đứa cũng thành đôi. Vãn Huỳnh, cảm ơn con. Cảm ơn vì con luôn kiên định đứng về phía Văn Nghiên. Nếu không mẹ thật sự không dám tưởng tượng cảnh nó cô độc không ai bên cạnh.”

Tống Vãn Huỳnh trầm mặc.

Chẳng phải trong tiểu thuyết cũng như thế sao?

Tất cả mọi người đều đứng về phía Văn Việt, còn Văn Nghiên thì cô độc một mình, đứng ngoài nhìn cái gia đình này vui vẻ, ấm áp.

Sau khi Văn phu nhân ăn sáng xong, Tống Vãn Huỳnh rời khỏi phòng, vừa đúng lúc Văn Nghiên từ thư phòng bước ra.

“Văn Nghiên!” Tống Vãn Huỳnh nhanh chóng đi đến bên anh, hạ giọng hỏi: “Ông nội đã nói gì với anh vậy?”

Văn Nghiên quay đầu nhìn về phía thư phòng, không nói quá nhiều, chỉ cười cười, “Tống Vãn Huỳnh, em dạo này gan to lên rồi hả? Mấy lời em nói với ông tối qua, không sợ ông bị em làm cho tức đến phải nhập viện à?”

Tống Vãn Huỳnh ngẩn người, nhăn mặt lại: “Ông kể chuyện đó với anh làm gì? Mà ông không sao chứ?”

“Nếu có chuyện thì đã gọi xe cứu thương từ sớm rồi. Không còn sớm nữa, không đi làm sao?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn đồng hồ: “Giờ đi cũng muộn rồi, xin nghỉ cho rồi.”

“Vậy đi thôi, anh đưa em đi.”

“Anh thật sự định làm tài xế cho em à?”

“Không được sao?”

“Được chứ! Tất nhiên là được!”

Cả hai chào dì Trần rồi ra ngoài biệt thự. Văn Nghiên mở cửa xe, quay đầu lại nhìn lên tầng ba biệt thự.

“Trước giờ ông luôn nghĩ rằng gia hòa vạn sự hưng — câu đó không sai, sai là ở ông.”

“Vãn Huỳnh nói đúng, một gia đình cần có một người chủ trì công bằng và chính trực, biết nhìn nhận mọi chuyện một cách công bằng. Giữa cháu và Văn Việt, giữa Vãn Huỳnh và Minh Vi, là ông đã làm sai.”

“Ông biết có một số việc dù đã qua rồi thì cũng không thể thật sự qua đi. Những chuyện ông từng làm sai bây giờ cũng chẳng thể đền bù từng cái một. Ông không mong con bỏ qua thù hận, chỉ hy vọng con luôn nhớ rằng, con mang họ Văn, con là một phần của gia đình này. Những gì Văn Việt có, con cũng sẽ có.”

Anh có thể cảm nhận được sự xin lỗi trong lời nói của ông nội, cũng cảm nhận được sự bênh vực hiếm hoi của mẹ trong lời chất vấn xúc động tối qua. Anh nghe thấy, nhưng cũng chỉ là “nghe thấy.”

Trước kia anh từng nghĩ nếu có một ngày ông nội công nhận năng lực của mình, khen ngợi mình một câu thì có lẽ bản thân sẽ kiêu ngạo gật đầu rồi đáp lại: “Cảm ơn ông đã khen.”

Nhưng đến khi ngày ấy thực sự đến, anh lại chợt thấy tất cả những điều mà trước đây mình từng mong chờ, khi có được rồi… cũng chỉ như vậy. Không có cảm xúc bùng nổ như tưởng tượng, cũng không thấy xúc động bất ngờ.

Cuộc đời của anh dường như luôn trong quá trình theo đuổi ánh mắt của người khác, mong được người khác khen ngợi để chứng minh bản thân không hề thua kém Văn Việt. Càng lúc càng lún sâu, càng chấp niệm nặng nề. Nhưng từ giờ trở đi, anh chẳng muốn gì nữa, chỉ muốn—

“Tống Vãn Huỳnh.”

“Hả?”

“Em thấy anh thế nào?”

Tống Vãn Huỳnh giơ ngón tay cái lên: “Em thấy anh siêu xuất sắc luôn!”

Chỉ muốn theo đuổi ánh mắt của người quan tâm đến mình, chỉ muốn được người mình quan tâm khen ngợi.

Ví dụ như ánh mắt của Tống Vãn Huỳnh.

Ví dụ như lời khen của Tống Vãn Huỳnh.

Trung Ương Ảnh thị thành nằm ở ngoại ô thành phố Bân Hải, chiếm diện tích gần cả ngàn mẫu, là cơ sở quay phim lớn nhất thành phố. Ở đây có đầy đủ bối cảnh quay hiện đại, cận đại, cổ trang… và do nằm ngay ngoại thành nên so với các phim trường ở những tỉnh khác, nơi này tiện lợi hơn rất nhiều.

Bộ phim cổ trang “Phượng Minh”, sau ba tháng ghi hình cuối cùng cũng đến ngày đóng máy.

Khi đạo diễn hô “cắt” lần cuối cùng, một nhân viên trong đoàn phim đã mang hoa đến chúc mừng Minh Vi.

“Chúc mừng chị Minh Vi đã hoàn thành cảnh quay cuối cùng!”

Minh Vi ôm bó hoa, mỉm cười nói: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi trong suốt thời gian qua, vất vả rồi. Tối nay tôi mời!”

“Cảm ơn chị Minh Vi!”

Minh Vi đưa bó hoa cho trợ lý bên cạnh rồi cùng chuyên viên trang điểm lên xe bảo mẫu để tẩy trang. Vừa nhìn vào tin nhắn do Văn Việt gửi đến, giữa lông mày cô càng lúc càng nhíu chặt.

Chuyên viên trang điểm đang giúp cô tẩy trang thấy thế thì hỏi: “Chị Minh Vi, có chuyện gì vậy ạ?”

Minh Vi lắc đầu: “Chuyện rắc rối trong nhà thôi, không sao.”

Lời còn chưa dứt, cửa xe bảo mẫu đã mở ra.

Quản lý phấn khích bước lên xe đưa tin nhắn trong điện thoại cho Minh Vi xem: “Minh Vi! Tin tốt! Đạo diễn Trương vừa liên hệ với chị, mời em hai ngày sau đến đoàn phim của ông ấy để thử vai!”

“Đạo diễn Trương?”

“Trương Tuần Thanh! Đạo diễn Trương Tuần Thanh đó!”

Nghe đến cái tên Trương Tuần Thanh, Minh Vi có hơi bất ngờ.

Bây giờ danh tiếng của Minh Vi cũng ổn nhưng nếu theo các tài khoản marketing và fan xếp hạng dựa trên thành tích các bộ phim cô đã đóng thì vẫn chưa chạm ngưỡng tuyến một. Kịch bản mà Trương Tuần Thanh đang cầm, cô từng nghe qua — là một kịch bản rất hay. Nhưng theo cô biết, các vai diễn trong đoàn phim đó đã được định sẵn từ lâu, chuẩn bị bấm máy rồi, sao giờ lại mời cô đến thử vai?

“Mời em đến thử vai? Thử vai gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment