Nghe câu “hổ sa đồng bằng bị chó khinh” liền thật sự tưởng rằng Văn Nghiên là kẻ để mặc người ta chém giết.
Những tên ngu không có mắt từ trước đến nay chỉ xứng đáng làm pháo hôi.
Tâm trạng bị phá hỏng, Văn Nghiên chẳng còn hứng thú ở lại buổi tiệc rượu, chuẩn bị rời đi.
Một bên, Vương Hạo – người bị mất mặt – sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt ly champagne.
Việc từng bị Văn Nghiên làm nhục luôn là cái gai trong lòng hắn, hắn vẫn luôn mong có một ngày có thể nhổ cái gai đó ra rồi đâm ngược lại vào tim Văn Nghiên. Khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này.
Hắn nghe nói chân của Văn Việt đã lành, trở lại Văn thị còn Văn Nghiên thì rời khỏi công ty.
Một cái bánh to chỉ có chừng ấy, một người nuốt trọn vẫn hơn là chia đôi.
Bên ngoài tuy nói rằng Văn Nghiên “tự nguyện từ chức” rời khỏi Văn thị nhưng đang yên đang lành sao không đi sớm mà lại đúng lúc Văn Việt khỏi bệnh mới rời đi? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy – chẳng qua là tranh giành gia sản thất bại, bị đá ra khỏi nhà mà thôi.
Tranh quyền đoạt vị trong hào môn, chuyện như vậy thấy nhiều cũng chẳng còn lạ.
Đám bạn bợ đỡ đi xem náo nhiệt cùng Vương Hạo thấy tình hình như vậy liền đồng loạt ghé tai bàn tán.
“Cho dù có là người của gia tộc Wallenberg thì sao, chẳng phải cũng chỉ là con chó hoang bị đuổi ra khỏi nhà thôi sao?” – Vương Hạo lạnh giọng nói.
“Chó hoang?” – một tiếng cười lạnh vang lên.
Văn Nghiên, đang định rời khỏi thì chân bước khựng lại, nghe theo âm thanh mà nhìn sang.
Không xa, Văn Việt cầm ly rượu bước tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương Hạo đang ngồi trên ghế sofa: “Câu vừa rồi của anh, lặp lại lần nữa xem?”
Vương Hạo cứ tưởng mình đang “thừa nước đục thả câu”, nhưng khi gặp Văn Việt – người từ nhỏ đã được cha mẹ hắn dặn đi dặn lại không được đắc tội – thì lập tức hoảng hốt đứng bật dậy khỏi sofa. Nhưng lại bị Văn Việt đè tay lên vai ép ngồi xuống lại.
“Ngồi xuống.” Văn Việt liếc mắt quét qua đám bạn bè phù phiếm kia một cái, giọng tuy không lớn nhưng ánh mắt sắc lạnh, mang theo áp lực cực mạnh: “Ở nơi như thế này mà cũng gặp được mấy người, đúng là hiếm có. Thấy mấy người tán gẫu vui vẻ lắm, đang nói gì thế? Kể tôi nghe với.”
Mấy tên bạn bè kia liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Trong lòng thì thấp thỏm không yên mà suy đoán: Không phải nói Văn Nghiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Văn, trở thành chó hoang sao? Hai anh em họ Văn tranh giành gia sản mà trở mặt thành thù cơ mà? Sao giờ nhìn Văn Việt như đang đứng ra bênh vực em trai?
“Sao không nói nữa?”
Vương Hạo đâu phải kẻ ngốc, hiểu ngay là mình đã đá trúng tấm sắt. Sắc mặt thay đổi liên tục, hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Văn Việt: “Tổng giám đốc Văn, xin lỗi, tối nay là tôi lỡ lời. Tôi tự phạt mình một ly!”
Nói rồi, hắn ngửa đầu uống cạn ly champagne trong tay.
Văn Việt lạnh lùng nhìn hắn uống xong, “Một ly? Đủ không?”
Văn Việt giơ tay ra hiệu, một người phục vụ bưng khay rượu bước đến, trên khay có bảy tám ly cao, bên trong là loại rượu trong suốt, mỗi ly rót chừng nửa.
Vương Hạo biết rõ chuyện hôm nay không thể chỉ một ly là xong, cắn răng cầm lấy một ly thử nhấp một ngụm, rượu vừa chạm miệng, sắc mặt hắn lập tức biến đổi: “Đây là… rượu trắng?”
Văn Việt mặt không biểu cảm, nhìn chằm chằm vào hắn.
Vương Hạo cắn răng ngửa cổ uống cạn.
Rượu trắng nồng độ cao như thiêu như đốt, rát cả cổ họng khiến hắn ho sặc sụa không ngừng.
Vừa uống xong một ly, lại có người đặt ngay ly thứ hai trước mặt hắn.
“Uống tiếp.”
Không còn cách nào khác, Vương Hạo đành cắn răng tiếp tục uống, nhưng đến ly thứ tư thì cổ họng như bị đốt cháy, ly thứ năm thế nào cũng không nuốt nổi nữa.
Văn Việt liếc đám bạn bè kia một cái, “Vương Hạo không uống được nữa, vậy các người uống thay?”
Đám người kia vốn dĩ chỉ là bè phái bợ đỡ, miễn mình an toàn thì ai quan tâm sống chết của Vương Hạo. Không chút do dự, họ lập tức cầm rượu, giữ lấy miệng Vương Hạo mà ép uống từng ly từng ly một. Khi rượu cuối cùng được đổ xong, Vương Hạo đã nằm vật ra sofa, say mèm bất tỉnh nhân sự.
Văn Việt lạnh lùng cười khẩy rồi quay đầu nhìn về phía Văn Nghiên – người nãy giờ chỉ đứng một bên im lặng quan sát: “Về nhà.”
Văn Nghiên không nói gì, đi cùng Văn Việt rời khỏi phòng tiệc.
Tối nay Văn Nghiên có uống rượu, không mang theo tài xế, đang chuẩn bị gọi xe dịch vụ thì Văn Việt liếc nhìn điện thoại trong tay anh, đưa tay lấy luôn rồi ra hiệu cho tài xế đỗ xe tới.
Tài xế lái xe tới trước mặt hai người, bước xuống mở cửa xe, Văn Việt ngồi vào trước, thấy Văn Nghiên vẫn đứng yên ngoài xe thì nhướng mày: “Sao? Muốn tôi mở cửa xe cho cậu à? Cũng được.”
Văn Việt xuống xe, vòng qua mở cửa bên kia, nhìn Văn Nghiên, “Lên xe.”
Văn Nghiên không nói không rằng, cúi người ngồi vào đúng chỗ khi nãy Văn Việt vừa ngồi.
Tài xế cầm cửa xe đứng bên cạnh lúng túng nhìn Văn Việt.
Văn Việt nhìn theo bóng lưng vừa thản nhiên lên xe của Văn Nghiên, sững người trong chốc lát rồi bật cười khẽ, sau đó cũng chui vào xe.
Hai người vừa vào xe, tài xế lập tức nâng tấm chắn giữa hàng ghế lên.
Xe khởi hành.
Văn Nghiên đưa tay ra, “Điện thoại.”
Văn Việt đưa lại điện thoại, “Người nhà Wallenberg mời cậu mà cậu cũng từ chối, sao vậy? Có dự định khác?”
“Gia tộc đứng sau Kevin liên quan quá rộng, lại chủ yếu kinh doanh ở nước ngoài, em không cần thiết phải nhận lời. Còn về dự định thì…” – Văn Nghiên không nói tiếp.
Văn Việt hiểu anh cố ý dừng lại, cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Với năng lực và các mối quan hệ của cậu, tôi không lo cho tương lai của cậu. Nhưng bất kể cậu muốn làm gì, làm như thế nào, nếu có vấn đề gì cứ đến tìm tôi. Chúng ta là anh em ruột, tôi giúp cậu là chuyện đương nhiên.”
Văn Nghiên không đáp mà chuyển chủ đề, hỏi: “Sao anh đến buổi tiệc tối nay?”
“Ban đầu định tham dự hội nghị đầu tư lần này nhưng có cuộc họp đột xuất nên đến muộn. Vừa vặn gặp mấy tên không có mắt tôi mới phát hiện cậu bây giờ tính khí tốt thật.”
Đối với câu này, Văn Nghiên không đưa ra bình luận gì.
“Giỏi thật.” – Văn Việt cười khẩy.
Văn Nghiên nhíu mày: “Anh đi so đo với mấy tên thiếu gia đầu óc rỗng tuếch đó thì gọi là có bản lĩnh à?”
Văn Việt liếc anh, “Tôi bênh vực cậu đấy. Không nói cảm ơn thì thôi lại còn châm chọc tôi là sao?”
“Vốn dĩ em chẳng cần anh ra mặt.”
“Tôi là anh trai cậu, tôi không ra mặt thì ai ra mặt? Chẳng lẽ để tin đồn nhà họ Văn bất hòa, anh em trở mặt tiếp tục lan truyền?”
Văn Nghiên trầm mặc rất lâu rồi khẽ nói: “Nhà họ Văn bất hòa, anh em trở mặt vốn dĩ cũng không phải tin đồn.”
“…” Văn Việt nghiêm giọng: “Cậu nói lại lần nữa xem.”
Văn Việt hơn Văn Nghiên năm tuổi. Khi còn nhỏ cha mẹ bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc cả hai, người đóng vai người lớn thay thế chính là Văn Việt.
Lúc nhỏ Văn Nghiên không điềm đạm như bây giờ, nghịch ngợm lại hay cứng đầu, gia sư và người giúp việc trong nhà đều không trị được, chỉ có lời của Văn Việt là còn nghe vài câu.
Dù hiện tại quan hệ có phần xa cách nhưng sự uy nghiêm của người anh cả vẫn còn tồn tại.
Văn Nghiên im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Nếu anh muốn phủ nhận tin đồn đó trước mặt người ngoài thì tùy anh.”
Giọng điệu nhàn nhạt khiến sắc mặt Văn Việt trầm xuống, anh đưa tay giữ lấy gáy Văn Nghiên, nghiêm giọng nói: “Văn Nghiên, nghe cho rõ. Tôi nói lại một lần nữa: chúng ta là anh em ruột, trong người chảy cùng một dòng máu, giữa chúng ta chưa từng bất hòa, cũng sẽ không bao giờ đối đầu nhau. Nhà họ Văn có phần của tôi thì cũng có phần của cậu. Cậu muốn làm gì tôi đều ủng hộ. Nhưng tôi không muốn nghe cậu nói những lời như vậy thêm lần nào nữa. Nghe rõ chưa!”
Nhìn vào đôi mắt mang theo cơn giận của Văn Việt, Văn Nghiên quay đầu đi, có chút mất tự nhiên.
Cảnh tượng này khiến anh nhớ lại hồi nhỏ nghịch ngợm phạm lỗi, Văn Việt làm ra vẻ người lớn ngồi giảng đạo lý cho anh nghe.
Lần nào cũng vậy, Văn Việt sẽ nắm lấy gáy anh, nhất định phải bắt anh nói ra một câu trả lời.
“Nói đi!”
“…Biết rồi.” – Phiền thật.
—
Về đến nhà thì đã là đêm khuya.
Xuống xe xong, Văn Nghiên đứng dưới lầu hít thở một chút cho bớt mùi rượu rồi mới lên nhà.
Vừa vào cửa, anh đã thấy Tống Vãn Huỳnh ngồi nghiêm túc trên ghế sofa chăm chú nhìn màn hình điện thoại, đến mức cửa mở anh bước vào mà cô cũng không phát hiện.
Văn Nghiên thay giày, cởi áo khoác rồi bước tới trước mặt cô: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Vãn Huỳnh lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh về rồi à? Về lúc nào vậy, sao em không nghe thấy gì cả?”
“Em chăm chú xem điện thoại như thế thì sao mà nghe được tiếng mở cửa. Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chuyện của chị Minh Vi đấy,” Tống Vãn Huỳnh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đầy phiền muộn nhìn anh, “Hai ngày nay chị Minh Vi nhận được vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình. Bởi vì đạo diễn cảm thấy người đóng nữ chính hiện tại không đạt yêu cầu về diễn xuất lẫn hình tượng nên quyết định đổi vai. Rõ ràng là do đạo diễn quyết định, vậy mà nữ chính bị thay kia lại đổ hết oán hận lên đầu chị Minh Vi. Vừa rời khỏi đoàn phim là đã thuê thủy quân với đội marketing để bôi nhọ chị ấy. Anh nhìn xem mấy lời này đi, khó nghe đến mức nào! Gì mà có kim chủ chống lưng? Gì mà ‘bồi ngủ’? Buồn nôn thật đấy! Nếu chị Minh Vi thật sự có chỗ dựa thì đã chẳng để bọn họ muốn bôi nhọ là bôi nhọ như vậy rồi!”
Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh lại hỏi: “Văn Nghiên, anh có biết bao giờ anh cả mới công khai với chị Minh Vi không?”
“Anh cũng không rõ lắm.”
“Anh cả thật là, cưới người ta rồi mà còn không công khai thân phận, để chị Minh Vi phải một mình chiến đấu trong giới giải trí.”
Văn Nghiên trầm ngâm một lát rồi nói: “Chắc anh cả có cân nhắc riêng của mình.”
Tống Vãn Huỳnh cũng hiểu điều đó, theo cốt truyện trong tiểu thuyết, thời điểm hai người công khai còn xa lắm.
Nhưng điều khiến Tống Vãn Huỳnh bất ngờ là sáng hôm sau, mọi tin đồn liên quan đến việc Minh Vi cướp vai đã bị xóa sạch sẽ, hành động nhanh gọn dứt khoát, thậm chí còn khiến lời đồn có kim chủ đứng sau càng thêm đáng tin.
Biết tin này, phản ứng đầu tiên của Tống Vãn Huỳnh là gọi cho Minh Vi để hỏi cho rõ.
Minh Vi lúc đó đang ở đoàn phim quay phim và nghiên cứu kịch bản. Chuyện trên mạng trợ lý có nói sơ qua nhưng cô không để tâm lắm.
Dù gì thì ở giới giải trí, chuyện bị bôi nhọ vô cớ đâu có hiếm, huống chi cô còn “giành” vai của Ân Nguyệt Tuyết, bị trả đũa cũng là chuyện bình thường.
Đã không phải do Minh Vi tự xử lý, Tống Vãn Huỳnh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể nghi ngờ Văn Việt — nhưng câu trả lời của anh còn gọn hơn cả lời đồn: “Không phải.”
Hai chữ “không phải” hoàn toàn đánh thức bản tính hóng chuyện mãnh liệt trong Tống Vãn Huỳnh.
Nếu không phải chị Minh Vi, cũng chẳng phải anh cả, thì là ai âm thầm đứng sau giúp chị ấy dọn đường đây?
Nhìn dòng chữ “Không phải” mà Văn Việt gửi đến trên màn hình, Tống Vãn Huỳnh nén lại trái tim đang hưng phấn vì drama, nhanh chóng gõ chữ:
“Anh cả, anh mà không nhanh công khai là chị Minh Vi có người theo đuổi mới đó nha!”