Trong những dịp như thế này, rất hiếm khi Văn Nghiên được rảnh rỗi như vậy.
Những năm trước, anh luôn là nhân vật được săn đón. Nhưng từ khi tin tức anh từ chức lan ra, những kẻ trước kia vây quanh nịnh bợ đều biến mất, không khí bên tai cũng lập tức trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Anh ung dung ngồi ở góc phòng tiêu hóa lại nội dung cuộc họp vừa rồi thì bất chợt một giọng nói vang lên.
“Tổng giám đốc Văn?”
Văn Nghiên không đáp lại.
“Đúng thật là anh rồi, Tổng giám đốc Văn!” Một giọng điệu đầy giễu cợt tiến lại gần, người kia ngồi phịch xuống bên cạnh anh, còn tiện tay khoác vai anh, “Tôi vừa mới nói với bạn là thấy anh trong cuộc họp, sao lại ngồi một mình ở đây thế? Không uống lấy một ly à? Ê, ai đó mang ly rượu tới đây!”
Văn Nghiên quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh rồi liếc ánh mắt về bàn tay đang đặt trên vai mình, “Bỏ tay ra.”
Người kia cười cười rút tay lại.
“Quên mất, quên mất, Tổng giám đốc Văn là người ghét nhất chuyện bị người ngoài đụng chạm. Mấy người không biết đấy thôi, năm ngoái tôi vì không được anh ấy đồng ý mà dám bắt tay một cái, kết quả bị đuổi ra khỏi văn phòng luôn, dự án cũng không đàm phán xong, suýt nữa công ty tôi tiêu đời luôn đó.”
Mấy người đàn ông trẻ tuổi đứng trước ghế sofa ăn mặc bảnh bao tay cầm ly sâm panh cười cợt xem trò vui.
“Vương Hạo, anh nói cái ông Tổng giám đốc Văn nào thế? Ở đây có ai như vậy sao?”
“Phải phải, tôi quên mất, quên mất anh ấy đã bị đuổi khỏi nhà họ Văn rồi, nhưng ban tổ chức đúng là không biết điều thật đấy, dù sao người ta cũng từng là Tổng giám đốc Văn, chẳng lẽ đến ly rượu cũng không cho?”
Đúng lúc đó, phục vụ mang sâm panh đến.
Vương Hạo đưa ly rượu cho Văn Nghiên, “Tổng giám đốc Văn, dù chúng ta chưa từng hợp tác thành công nhưng trong lòng tôi, anh mãi là Tổng giám đốc Văn. Nào, tôi kính anh một ly.”
Văn Nghiên lạnh lùng liếc qua, “Cầm ly đi chỗ khác.”
“Tổng giám đốc Văn sẽ không đến nỗi ngay cả một ly rượu cũng không nể mặt chứ? Thế này đi, anh uống ly này xong, tôi giới thiệu cho anh một công việc nhé? Anh yên tâm, đãi ngộ tuyệt đối không bạc đãi anh đâu.”
“Vương Hạo, đừng làm khó người khác, biết đâu Tổng giám đốc Văn có chỗ tốt hơn để đi rồi.”
“Đã bị nhà họ Văn đuổi rồi thì còn có thể có nơi nào tốt hơn chứ?”
“Câu này sai rồi, với năng lực của Tổng giám đốc Văn, đến công ty tôi làm giám đốc dự án vẫn dư sức đấy.”
Văn Nghiên xoa xoa ấn đường chẳng buồn đáp lời, chỉ thấy phiền phức. Anh vừa định đứng dậy rời đi thì một giọng nói mang âm điệu tiếng Anh vang lên:
“Văn Nghiên! Quả nhiên là anh ở đây!”
Một người nước ngoài tóc vàng, tay cầm ly sâm panh chen vào.
“Kevin?”
“Tôi biết ngay là anh sẽ tới sự kiện này! Tôi đến đây đặc biệt để tìm anh đấy!” Kevin liếc nhìn mấy người đang vây quanh trước ghế sofa, “Họ là bạn anh à?”
“Không.”
“Vậy càng tốt.” Kevin chẳng buồn để tâm, “Tôi nghe nói anh rời khỏi công ty gia tộc rồi? Tôi đặc biệt bay từ Thụy Điển đến đây, nể tình bạn đại học bao năm, có phải nên cân nhắc lại chuyện tôi từng đề nghị với anh không?”
Văn Nghiên lạnh nhạt đáp: “Tôi vẫn giữ nguyên câu trả lời đó.”
“Come on! Muốn mời anh làm CEO công ty tôi sao mà khó thế, tôi còn muốn thấy anh tái hiện kỳ tích biến một triệu USD thành tám mươi triệu USD nữa kìa!”
“Anh sẽ thấy được, nhưng không phải ở công ty của anh.”
Kevin nhún vai, “Được thôi, tôi đoán trước rồi. Nhưng tôi vẫn không từ bỏ ý định, nể tình bạn bè nhiều năm cho tôi góp một phần được không? Bao nhiêu tiền cũng được!”
“Tôi sẽ cân nhắc.”
Kevin cười lớn, “Anh mà nói 'cân nhắc' thì tức là có hy vọng rồi. Tôi chờ điện thoại của anh đấy! Nhất định phải tìm tôi nhé!”
Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Vương Hạo và đám bạn chó săn thì thầm:
“Vừa rồi là ai vậy?”
“Hình như là người nhà Wallenberg.”
“Nhà Wallenberg?”
“Không biết à? Gia tộc này đã có hơn hai trăm năm lịch sử, sản nghiệp trải dài nhiều lĩnh vực, dưới trướng có hàng trăm công ty trên khắp thế giới, là một gia tộc cổ kính và danh giá bậc nhất.”
Mặt Vương Hạo lúc trắng lúc xanh, từng câu từng chữ mình vừa nói ra như từng cái tát đánh vào mặt.
Văn Nghiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Đồ ngu.”