Sự xuất hiện của Tống Vãn Huỳnh cùng với những lời nói đầy ẩn ý của cô đã đẩy bầu không khí vốn dĩ không hòa hợp đến mức căng thẳng như chực bùng nổ.
Ân Nguyệt Tuyết không cảm thấy quen mặt với Tống Vãn Huỳnh, dù cô từng xuất hiện trên hot search nhưng cũng chỉ nổi lên trong thời gian rất ngắn.
Tuy vậy là một nghệ sĩ lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, Ân Nguyệt Tuyết thừa hiểu nếu Tống Vãn Huỳnh không có bối cảnh và chỗ dựa nào, làm sao có thể dễ dàng đi vào hậu trường đoàn phim, lại còn thẳng thừng nói với cô những lời khó nghe như vậy.
Nhưng cô cũng chẳng phải là một ngôi sao nhỏ dễ bị người khác tùy tiện bắt nạt sau chừng ấy năm trong giới.
Ân Nguyệt Tuyết cười lạnh: “Ý cô là nói, một người xuất thân là người mẫu, không có tác phẩm đại diện như Minh Vi lại được đạo diễn để mắt tới vì diễn xuất?”
“Chứ còn gì nữa?” — Tống Vãn Huỳnh bất ngờ ra vẻ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cô nghĩ Minh Vi là dùng thủ đoạn mờ ám gì đó để ép đạo diễn Trương phải đổi nữ chính sao? Thì ra trong lòng cô, đạo diễn Trương lại là người không có nguyên tắc và dễ bị lung lay như thế à?”
……Ân Nguyệt Tuyết mỉa mai không thành ngược lại còn bị Tống Vãn Huỳnh phản đòn một cách sắc bén, sắc mặt lập tức trở nên u ám: “Tôi đâu có nói vậy.”
“Chính cô vừa nói đấy thôi, chị Minh Vi vào nghề bao năm, không có bối cảnh cũng chẳng có quan hệ lại không dùng thủ đoạn mờ ám, vậy nghĩ tới nghĩ lui, ngoài diễn xuất ra còn có thể là lý do gì khác?”
Sắc mặt của Ân Nguyệt Tuyết giờ đã chẳng thể dùng từ “khó coi” để miêu tả nữa, rõ ràng bị Tống Vãn Huỳnh chọc giận không nhẹ.
Trước khi Ân Nguyệt Tuyết kịp lên tiếng, Tống Vãn Huỳnh đã nhanh miệng nói trước: “Đừng giận. Thật ra nghĩ kỹ thì việc đổi vai nữ chính cũng là chuyện tốt cho cô. Diễn xuất của cô không đạt yêu cầu của đạo diễn Trương thì quá trình quay phim sau này chắc chắn cũng chẳng đạt được hiệu quả ông ấy mong muốn. Đợi đến khi phim chiếu, khán giả thấy diễn xuất tệ hại của cô, bên đối thủ chẳng phải sẽ mua vô số bài bôi nhọ cô sao? Fan của cô có khi còn quay lưng vì thất vọng nữa ấy chứ. Lúc đó bộ phim chẳng những không trở thành tác phẩm tiêu biểu của cô mà còn trở thành vết đen lớn trong sự nghiệp. Cô nói xem có phải không?”
Lời lẽ của Tống Vãn Huỳnh vừa đảo trắng thay đen, vừa trơn tru đến đáng kinh ngạc khiến Ân Nguyệt Tuyết nén giận mãi mới nghiến răng hỏi: “Cô tên là gì?”
“Cô không giống chị Minh Vi, cô lăn lộn trong giới bao năm, có bối cảnh có quan hệ, chẳng lẽ còn cần tôi tự giới thiệu mới biết tôi là ai sao?”
Ân Nguyệt Tuyết lạnh lùng liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh, lại quay sang nhìn Minh Vi, lần này sau khi bị cô chặn họng thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ hậm hực đụng mạnh vai Tống Vãn Huỳnh rồi sải bước rời đi.
“Ái da—” Tống Vãn Huỳnh bị cô đụng cho lảo đảo một cái, thuận đà ngả vào lòng Minh Vi, nhăn mặt than vãn: “Chị à, cô ta thật là hung dữ.”
Minh Vi bật cười bất lực, “Lúc nãy còn đấu khẩu khiến người ta không nói nổi một lời, bây giờ lại quay ra làm nũng?”
“Thì cũng tại cô ta còn định vu oan chị nữa mà! Chị à, em nhắc trước nhé, cô ta bị mất vai nữ chính tốt như vậy, nhất định sẽ tìm cách trả đũa chị. Kiểu người này hay đổi trắng thay đen lắm, nào là chị giành vai nhờ có người chống lưng, tệ hơn nữa là bôi xấu mối quan hệ của chị với đạo diễn rồi kích động fan chửi bới chị. Chị phải cẩn thận đấy.”
“Yên tâm, chị biết rõ mà. Còn em, nói đi, hôm nay đến tìm chị có chuyện gì?”
“Thì tại em nghe nói đạo diễn Trương chọn chị làm nữ chính phim mới nên đặc biệt đến chúc mừng chị nè.”
Minh Vi nhướng mày, “Chị mới vào đoàn hôm nay mà em đã biết rồi? Vãn Huỳnh, nói thật đi, chuyện đạo diễn Trương đổi nữ chính…”
“Không phải em!” Tống Vãn Huỳnh vội giơ tay thề, “Mặc dù phim này công ty Trung Tuấn có đầu tư nhưng em thề, em thật sự không tham gia vào quyết định đổi nữ chính. Em chỉ nghe phong thanh đạo diễn Trương mời chị đến thử vai thôi. Mà với diễn xuất của chị, được chọn làm nữ chính thì cũng là chuyện bình thường mà đúng không?”
“Vậy giờ em chúc mừng cũng xong rồi, về đi.”
“Đừng mà! Em mới đến đã đuổi em đi rồi à?”
Minh Vi không đáp, chỉ nhìn cô thong thả.
“Thôi được rồi, em thừa nhận, em đến không chỉ để chúc mừng.” Tống Vãn Huỳnh cười tươi, thân mật khoác lấy cánh tay Minh Vi, giọng vui vẻ: “Chị à, gần đây em nhận một dự án, là thế này, Trung Tuấn có một thương hiệu trang sức, nhưng từ khi thành lập đến giờ độ nổi tiếng và doanh số đều không khá lên được. Năm nay bộ phận thiết kế mời được một nhà thiết kế cực kỳ tài năng, thiết kế ra loạt trang sức rất đẹp, em thấy chắc chắn sẽ được yêu thích trong triển lãm trang sức tháng sau.”
Nói xong, Tống Vãn Huỳnh lôi điện thoại ra, mở hình mẫu thiết kế cho Minh Vi xem.
“Chị xem, đẹp không?”
Minh Vi lật xem vài tấm, “Ừm, cũng được. Rồi sao nữa?”
“Thật ra những năm trước thiết kế cũng không tệ, tuy không bằng mấy thương hiệu quốc tế lớn nhưng cũng thuộc hàng top trong nước. Em nghiên cứu mãi, thấy vấn đề nằm ở người đại diện.”
Đến đây thì Minh Vi đã hiểu rõ ý đồ rồi.
Nhưng cô không nói gì.
“Ý em là sao?”
“Chị Minh Vi, chị hiểu rồi mà! Em muốn mời chị làm đại diện thương hiệu trang sức này, chuyện cát-xê dễ thương lượng!” Tống Vãn Huỳnh chắp tay khẩn cầu, “Em suy nghĩ rất kỹ rồi, ngoài chị ra thì không ai phù hợp hơn cả.”
Minh Vi tiếp tục xem hình trang sức, không đáp.
Trong tương lai, việc Minh Vi làm đại diện cho thương hiệu này sẽ khiến nó từ thương hiệu hạng ba vươn lên hàng đầu trong nước, doanh số và danh tiếng tăng mạnh nên Tống Vãn Huỳnh cảm thấy nhất định phải giữ chặt lấy Minh Vi.
Dù sao thì phù sa không chảy ruộng ngoài.
“Chị à, mình là người một nhà mà, chị giúp em với nha.”
“Gửi thiết kế trang sức cho chị, chị sẽ suy nghĩ, mai trả lời.”
Minh Vi nói vậy, rõ ràng là có hy vọng.
“Chị Minh Vi, cảm ơn chị nhiều lắm! Em gửi ngay đây, cả hợp đồng em cũng chuẩn bị sẵn rồi.”
“Hợp đồng? Em chuẩn bị hợp đồng luôn rồi à?”
“Dĩ nhiên! Em mang theo đầy đủ thành ý mà, tất nhiên phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ.”
“Đừng vội mừng, chị vẫn chưa đồng ý.”
Tống Vãn Huỳnh chẳng hề lo lắng, “Chị à, em tin là chỉ cần chị xem hợp đồng và thiết kế, chị sẽ đồng ý thôi.”
Nhìn vẻ tự tin tràn đầy của cô, Minh Vi chỉ mỉm cười không nói gì.
Gửi hợp đồng và thiết kế xong, Tống Vãn Huỳnh cũng không nán lại đoàn phim lâu.
Trước đó Tống Chính Huy để cô chọn một dự án trong vài cái, cô chọn thương hiệu trang sức này. Có Minh Vi ở đây còn sợ thương hiệu không vực dậy được sao?
Mấy ngày sau đó, Tống Vãn Huỳnh bận rộn lo cho dự án trang sức nhưng cũng không quên Văn Nghiên.
Gần đây ngoài việc mỗi ngày đưa đón cô đi làm, những lúc khác Văn Nghiên đi đâu, gặp ai, làm gì, cô đều không rõ mà cũng chẳng hỏi.
Tại tiệc rượu sau hội nghị đầu tư mạo hiểm, Văn Nghiên ngồi một mình nơi góc phòng, chán chường nhìn đám nhà đầu tư và startup đang tụ tập nâng ly cụng chén khắp nơi.