Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 187

“Cùng dòng máu?” Ánh mắt Minh Vi lạnh băng, “Chúng ta chỉ là chị em cùng mẹ khác cha thôi, hơn nữa em đã hai mươi hai tuổi rồi, chắc cũng không còn nhỏ nữa đâu nhỉ? Vì không muốn gả cho Văn Việt mà hạ thuốc tôi, loại chuyện này mà em cũng có thể nói là ‘chuyện đã qua’ sao?”

Chạm phải ánh mắt của Minh Vi, tim Minh Phi khẽ run lên nhưng rất nhanh cô ta liền phản ứng lại, cắn răng, vành mắt đỏ lên: “Xin lỗi chị, chuyện này là lỗi của em, chị trách em là đúng. Khi đó em chỉ muốn được tự do, không muốn kết hôn sớm như vậy, bị gia đình trói buộc cho nên mới…”

“Là em khát khao tự do, hay là em không muốn gả cho một người tàn tật, trong lòng em tự hiểu rõ.”

“Em…”

“Tôi biết vì sao em đột nhiên đến tìm chị. Chẳng qua là vì chân Văn Việt đã khỏi, quay lại Văn thị nên em muốn chia phần từ chỗ tôi đúng không? Tôi nói có đúng không?”

Bị vạch trần tâm tư, Minh Phi vẫn cố giữ bình tĩnh: “Chị hiểu lầm em rồi. Trước khi chị trở về nhà, ba mẹ chỉ có mình em là con gái. Sau khi chị về, em có thêm một người chị. Em sợ ba mẹ bị chị cướp mất tình cảm nên mới làm ra nhiều chuyện sai trái. Bây giờ nghĩ lại thật sự rất ấu trĩ. Khi trưởng thành rồi, tâm trạng và cách nghĩ không còn như trước nữa. Giờ em chỉ muốn xin lỗi chị vì những chuyện trong quá khứ, cũng muốn hàn gắn quan hệ với chị. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Về thời điểm này… em thừa nhận là khá trùng hợp nhưng em thật sự không có ý đồ gì khác.”

Minh Vi lặng lẽ lắng nghe những lời của Minh Phi mà không nói gì.

Minh Phi nắm lấy tay Minh Vi, cố gắng lay động bằng tình cảm: “Chị, chúng ta là người một nhà. Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, tụi em cũng sẽ luôn là chỗ dựa cho chị.”

Nhìn vào đôi mắt có vẻ chân thành ấy, Minh Vi rút tay về: “Chỗ dựa? Rốt cuộc là các người là chỗ dựa của tôi hay là tôi mới là chỗ dựa cho các người?”

Minh Phi cố gắng nặn ra nụ cười: “Em không hiểu chị đang nói gì…”

“Công ty của Chủ tịch Minh dạo gần đây không được thuận lợi đúng không? Nếu Văn thị ra tay giúp đỡ, vượt qua khó khăn cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Chị… đã biết hết rồi sao?”

“Em đột nhiên đến tìm tôi, tất nhiên tôi phải điều tra cho rõ nguyên nhân. Chẳng lẽ em thật sự nghĩ tôi tin em tới tìm là vì tình thân sao? Minh Phi, chúng ta đều là người lớn rồi, có những lời không cần phải nói quá thẳng, tôi hiểu rõ trong lòng em đang nghĩ gì, cũng hiểu rõ em là người như thế nào. Những tâm tư của em, tôi đã lĩnh giáo từ bé đến lớn rồi. Cần gì phải giả vờ yếu đuối đáng thương, giả vờ tình chị em sâu đậm trước mặt tôi?”

Tấm màn giả tạo bị xé toạc khiến Minh Phi vô cùng khó xử.

Khiến cô ta phải cúi đầu cầu xin người mà trước đây mình luôn khinh thường, lại còn phải nhún nhường dâng cành ô liu, trong lòng cô ta không khỏi đầy căm hận. Giờ lại còn mất hết thể diện.

Nhưng ai có thể ngờ được rằng Văn Việt lại có ngày đứng dậy được, lại còn lấy lại quyền kiểm soát Văn thị?

Minh Phi cắn chặt răng, nhẫn nhịn: “Chị à, em thừa nhận trước đây em đã làm nhiều chuyện tổn thương chị. Nhưng em biết Tống Vãn Huỳnh trước đây cũng từng đối đầu với chị, từng hãm hại chị. Chị có thể tha thứ cho cô ta, tại sao lại không thể tha thứ cho em?”

“Tống Vãn Huỳnh trước kia tuy có chút bướng bỉnh nhưng còn nhỏ tuổi, thẳng thắn dễ thương, không có tâm địa xấu, chỉ là được nuông chiều quá mức thôi. Cây non uốn nắn là được. Còn em thì sao? Mắt tôi chưa mù, tai cũng chưa điếc. Thật lòng hay giả tạo tôi phân biệt được."

Nhìn vào ánh mắt đầy oán hận của Minh Phi, Minh Vi lạnh giọng: “Em trước kia chưa từng coi trọng việc gọi tôi một tiếng ‘chị’, giờ lại gọi ngọt xớt. Vậy em lấy tư cách gì mà nói với Vãn Huỳnh đừng gọi tôi là chị nữa?”

Rắc —

Cửa mở ra.

Tống Vãn Huỳnh đang trò chuyện với Văn Nghiên nghe thấy tiếng động liền lập tức buông điện thoại xuống, chạy ra phòng khách: “Chị Minh Vi, chị về rồi ạ?”

Minh Vi nhìn cô gái không mang giày, mỉm cười: “Tối nay quay muộn một chút, sao còn chưa ngủ?”

“Chị bảo em đợi chị mà, đương nhiên em phải đợi chị về rồi. Chị nói chuyện với chị Minh Phi thế nào rồi ạ?”

“Đã nói xong rồi. Ngày mai cô ấy chắc sẽ rời đi.”

Tống Vãn Huỳnh không nói gì, chỉ nhìn cô đầy mong đợi.

“Muộn rồi, đi ngủ thôi.”

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: “Hết rồi sao?”

“Còn chuyện gì nữa à?”

“…” Tống Vãn Huỳnh định nói lại thôi nhưng giờ cũng đã muộn, đành gật đầu, “Vậy cũng được ạ, chị nghỉ ngơi sớm nhé.”

Thấy dáng vẻ tiu nghỉu của Tống Vãn Huỳnh, tâm trạng u ám trong lòng Minh Vi bỗng dưng tan biến, cô cười nói: “Hợp đồng bản điện tử chị đã gửi cho quản lý từ hôm qua rồi, trong đó có vài điều khoản có thể cần sửa đổi. Chờ quản lý đưa ra ý kiến rồi hai bên sẽ cùng ngồi lại thương lượng thêm.”

Đôi mắt Tống Vãn Huỳnh lập tức sáng rỡ: “Thật ạ?!”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Em biết mà! Chị là người tuyệt vời nhất thế giới, chắc chắn sẽ không để em thất vọng đâu!” Tống Vãn Huỳnh vui sướng ôm chầm lấy Minh Vi, hôn một cái thật kêu lên má cô, “Chị ơi, em yêu chị quá đi mất!”

Minh Vi cố ý nói: “Nếu chị không đồng ý làm đại diện cho em thì em sẽ không yêu chị nữa à?”

“Sao có thể chứ! Tình cảm giữa chúng ta không dính dáng gì đến lợi ích bên ngoài cả! Trên đời này người em yêu nhất chính là chị! Lớn chừng này, chuyện khiến em hạnh phúc nhất chính là được quen biết chị, cảm ơn ông trời!”

“Cái miệng ngọt như mía lùi, chị đi tắm đây. Tối nay em…”

“Muốn ngủ với chị!”

“Vậy em ngủ trước đi, không cần đợi chị.”

“Dạ!”

Tống Vãn Huỳnh vui đến mức suýt nữa bật hát thành tiếng, nằm trên giường lăn qua lăn lại, tinh thần vẫn tỉnh táo. Đợi đến khi Minh Vi từ phòng tắm bước ra và lên giường, cô vẫn chưa hề buồn ngủ.

Cô rất muốn trò chuyện với Minh Vi nhưng lại sợ làm phiền chị ấy ngủ.

“Chị vẫn chưa ngủ, có gì muốn nói thì nói đi.”

Tống Vãn Huỳnh cười tít mắt nhìn chị: “Chị ơi, tối nay chị đã nói gì với chị Minh Phi vậy? Chị chọn em rồi, chị ấy sẽ không giận chứ?”

Nhắc đến cuộc trò chuyện tối nay với Minh Phi, Minh Vi im lặng một lúc sau đó thấp giọng kể: “Chị chưa từng nói với ai về gia đình mình. Chị và Minh Phi là chị em cùng mẹ khác cha. Khi chị ba tuổi, ba chị mất vì tai nạn. Mẹ chị tái giá với người chồng hiện tại và sinh ra một cô con gái. Trước năm mười bốn tuổi, chị sống cùng ông bà nội. Mãi đến khi ông bà mất, mẹ mới đón chị về. Minh Phi từ nhỏ đã được nuông chiều nên rất không chấp nhận sự xuất hiện của chị, luôn cho rằng chị sẽ cướp mất ba mẹ của cô ấy vì vậy từ đầu đã rất bài xích chị. Mối quan hệ giữa hai người bọn chị thật ra chẳng tốt đẹp gì.”

“Vậy những gì Minh Phi nói với em tối nay, em còn tưởng chị với cô ấy thân thiết lắm cơ đấy.”

Minh Vi khẽ cười, “Chẳng qua là thấy chân của Văn Việt đã hồi phục, lại quay về Văn thị nên mới muốn làm lành với chị thôi. Năm đó Minh Phi không muốn gả cho Văn Việt nên đã hạ thuốc chị, để chị thay cô ấy gả cho Văn Việt...”

“Cái gì? Cô ta hạ thuốc chị á!” Tống Vãn Huỳnh lập tức bật dậy, “Không muốn lấy thì thôi, sao lại hạ thuốc bắt chị gả thay chứ? Sao cô ta có thể tệ đến vậy! Làm ra chuyện như thế rồi mà còn dám mặt dày đến gặp chị?”

Thấy Tống Vãn Huỳnh tức giận như vậy, Minh Vi không những không giận mà còn bật cười, “Đừng giận nữa, chuyện cũng đã qua rồi, chị chỉ không ngờ là cô ta lại nhắc đến chuyện này thôi.”

Tống Vãn Huỳnh bực bội nằm xuống, “Chị đừng giận nhé, có kiểu em gái như vậy, có ba mẹ như vậy không nhận cũng tốt, để họ cút hết đi, đừng đến làm phiền chị nữa!”

“Thật ra hồi nhỏ khi chị biết mình có một đứa em gái thì rất mong được gặp nó. Hôm ấy chị mang theo cái kẹp tóc và vòng tay mà chị thích nhất, định tặng làm quà cho em ấy. Chị muốn nói với em ấy rằng, sau này chị sẽ chăm sóc em ấy thật tốt… Tiếc là…”

Minh Vi vẫn luôn nhớ rõ khoảnh khắc đó — cô mặc bộ quần áo đã giặt đến bạc màu, được người hầu dẫn vào phòng khách xa hoa lộng lẫy, ngẩng đầu nhìn cô bé xinh xắn mặc váy công chúa bước xuống từ cầu thang.

Cô bé ấy đúng như trong tưởng tượng của Minh Vi, xinh đẹp và dễ thương. Cô chưa từng thấy ai xinh đến thế, đến mức khiến cô bắt đầu chê những món quà mình mang theo, dù đó là những thứ tốt nhất mà cô có được. Nhưng cô lại nghĩ, em gái cô xứng đáng với những gì tốt hơn, là những gì tốt nhất trên đời.

Tiếc là, cô em gái ấy… lại chẳng thích cô.

“Nhưng bây giờ chị cũng có em gái rồi.”

Bình Luận (0)
Comment