Gia đình của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh thật ra không hiểu rõ lắm. Một phần là vì thời gian đã quá lâu, cô không còn nhớ rõ nội dung cốt truyện, phần khác là vì trong nhà cũng chưa từng ai nhắc đến hoàn cảnh gia đình của Minh Vi. Cô chỉ mơ hồ nhớ rằng tuổi thơ của Minh Vi không hề hạnh phúc.
Nghĩ cũng biết, một người mẹ không yêu thương mình, một người em gái không thích mình, một người cha dượng không có quan hệ máu mủ, cuộc sống ký gửi như vậy thì làm sao mà vui vẻ cho nổi.
Có lẽ vì tính cách mạnh mẽ lạnh lùng của Minh Vi đã ăn sâu vào lòng người nên quá khứ bi thương ấy lại càng khiến Tống Vãn Huỳnh xúc động sâu sắc hơn.
Rõ ràng quá khứ của bản thân cũng rối tinh rối mù, vậy mà khi nghe đến quá khứ của Minh Vi, cô vẫn không nhịn được phẫn nộ và xót xa.
“Chị ơi, chị yên tâm, sau này em chính là em gái của chị, nếu bọn họ dám đến bắt nạt hay làm phiền chị nữa, em sẽ cho họ biết tay!”
Nghe Tống Vãn Huỳnh nói đầy khí thế, Minh Vi sau một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng bật cười nhẹ nhõm.
Rất nhanh sau đó, hợp đồng đại diện của Minh Vi đã được hai bên thống nhất và ký kết chính thức.
Khoảnh khắc ký tên xong, Tống Vãn Huỳnh xúc động ôm lấy cô không chịu buông.
“Chị ơi, chị thật tuyệt vời! Chị là người tốt nhất trên thế gian này! Em hận mình không phải là đàn ông, nếu không nhất định sẽ theo đuổi chị làm vợ! Đúng là lợi cho đại ca quá rồi!”
Minh Vi bật cười bất lực: “Được rồi, đừng ba hoa nữa. Muộn rồi, mau về nhà đi. Về nghỉ ngơi cho tốt, sắp tới còn nhiều việc phải làm.”
Tống Vãn Huỳnh lúc này mới luyến tiếc buông tay: “Vậy em đi đây, chị quay lại đoàn phim nhớ nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc quá sức nhé. Có thời gian nhớ gọi video cho em, em sẽ nhớ chị lắm.”
“Ừ, đi đi.”
Tống Vãn Huỳnh lưu luyến từng bước lên xe rời đi.
Người đến sân bay đón cô là Văn Nghiên.
Vài ngày không gặp, vừa nhìn thấy nhau, Tống Vãn Huỳnh liền nhào đến ôm chầm lấy Văn Nghiên. Dù miệng cười tươi rói nhưng giọng lại ra vẻ than phiền: “Không phải đã nói là em tự về được sao? Anh tới đón em chi cho phiền.”
“Đã nhận làm tài xế của em, không đến đón chẳng phải là thất trách sao? Lên xe đi.”
Cả hai cùng lên xe.
Cài dây an toàn xong, Tống Vãn Huỳnh chú ý đến tập tài liệu trên ghế sau liền hỏi: “Em không ở nhà mấy ngày, anh làm gì vậy?”
Văn Nghiên vừa nhìn gương chiếu hậu để lùi xe vừa trả lời: “Còn làm gì được nữa? Giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp – nội trợ thì phải làm mấy việc đó chứ.”
“Em thấy dạo này anh càng ngày càng nói nhiều, trước đây đâu có như vậy.”
“Trước đây anh thế nào?”
Tống Vãn Huỳnh nghĩ lại lần đầu gặp Văn Nghiên, tóm gọn hai từ: “Lạnh lùng, coi trời bằng vung.”
Văn Nghiên liếc cô một cái: “Ngủ chung một giường mà còn nói anh là hai con người khác nhau được à.”
Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, không muốn tiếp tục chủ đề đó liền hỏi: “Anh có biết gì về gia đình chị Minh Vi không?”
“Muốn hỏi gì?”
“Nghe nói sản nghiệp của nhà họ Minh dạo này có chuyện gì đó đúng không?”
“Không phải dạo này, mà là từ một năm trước đã bắt đầu có vấn đề rồi.”
“Vấn đề gì vậy?”
“Bất Động Sản Minh Hòa – một năm trước bị đứt dòng tiền, mấy dự án nhà ở lần lượt bỏ dở. Minh Bách Toàn từng đến tìm anh nhưng anh đã tra qua Minh Hòa rồi.” Nói đến đây, Văn Nghiên cười khẩy, “Quản lý hỗn loạn, thua lỗ nghiêm trọng, phá sản chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Tự nhiên sao lại hỏi chuyện này? Có gì xảy ra sao?”
“Còn gì nữa chứ, chắc là sắp phá sản thật rồi. Nghe nói anh Văn Việt quay lại điều hành Văn thị liền bắt đầu tính toán đến chị Minh Vi.” Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh giận dữ nói: “Bọn họ không nhìn lại xem mình đã từng đối xử với chị Minh Vi thế nào, giờ còn dám mang cái hợp đồng đại diện đến xin xỏ làm hòa.”
Văn Nghiên nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
“Hơn nữa, anh có biết vì sao anh cả và chị Minh Vi lại kết hôn không?”
“Sao vậy?”
“Bởi vì lúc đầu, người đính hôn với anh cả không phải là chị Minh Vi mà là em gái cùng mẹ khác cha của chị ấy – Minh Phi. Nhưng sau khi anh cả bị tai nạn và liệt hai chân, Minh Phi không muốn lấy nữa. Anh đoán xem bọn họ làm gì?”
“Làm gì?”
“Bọn họ chuốc thuốc chị Minh Vi! Ép chị ấy phải cưới anh cả!” Tống Vãn Huỳnh lớn tiếng phẫn nộ nói: “Thật quá đáng! Anh nói có tức không?”
“Chuốc thuốc?”
“Đúng vậy đó! Anh cũng không ngờ họ lại có thể làm ra chuyện hạ tiện đến thế đúng không!”